Muốn giúp hắn, nhất định phải khi hắn đang đau khổ tuyệt vọng nhất, tốt nhất là khi hắn chỉ còn cách mục tiêu một bước, nhưng vì lý do nào đó mà thất bại, rồi lại ra tay cứu giúp. Như vậy mới có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Người đầu tiên cần tự trọng, cần coi trọng chính mình, mới có thể khiến người khác cũng coi trọng mình. Không thể vì muốn leo lên cao mà hạ thấp tư thế xuống bụi bặm. Như vậy, chỉ khiến người khác xem thường mà thôi.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Trương Dương rất lo lắng sau này sẽ bị trả thù. Hắn nhìn Khương Dư Linh một cái, do dự một chút rồi nói: "Hay là em đi uống rượu thay hắn? Dù sao em lúc trước cũng…"
"Nhưng em sẽ không uống rượu."
Khương Dư Linh từ chối: "Em là một ly đã gục."
Trương Dương liền không nói gì.
Khương Dư Linh không đi thì Trương Dương không thể ép cô đi. Đương nhiên, quan trọng hơn là Khương Dư Linh nói mình là một ly đã gục. Mà nhìn tư thế đám quỷ này, uống một chén chắc chắn là không được, nói không chừng còn sẽ bị sỉ nhục nặng nề hơn. Nhưng bảo Trương Dương tự mình đi uống rượu thay Lăng Tiêu, hắn cũng không làm được.
Đây là đồ ăn của quỷ, người trong Liên Minh Thiên Sư đều biết, đồ ăn của quỷ âm khí rất nặng. Nếu ăn uống đồ ăn của quỷ, tuy không chết, nhưng cũng sẽ không dễ chịu.
Sắc mặt Trương Dương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn chọn lén lút rời đi, và cũng nói cho Khương Dư Linh biết hắn cũng là một ly đã gục.
"Ngàn vạn không được nói với Lăng Tiêu là chúng ta đã đến. Nếu không hắn mà biết chúng ta không giúp hắn, nhất định sẽ vô cùng tức giận."
Trương Dương nói dối Khương Dư Linh: "Tôi là người Liên Minh Thiên Sư, hắn dù có ghi hận tôi cũng không làm gì được tôi. Nhưng em thì không giống. Em chỉ là người thường. Hắn muốn đối phó em quả thực dễ như trở bàn tay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn Khương Dư Linh trắng bệch: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên. Cho nên đối với chuyện đêm nay em nhất định phải giữ kín như bưng. Nếu hắn hỏi, em cứ nói đêm nay chúng ta cũng bị vây khốn. Biết chưa?"
"Vâng, vâng, biết rồi ạ."
Khương Dư Linh gật đầu, nhìn Trương Dương lén thở phào nhẹ nhõm, mím môi, rũ mắt xuống, che giấu ý cười dưới đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-239-si-nhuc-2.html.]
Trương Dương thật là quá ngây thơ rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hắn vậy mà cho rằng như vậy, Lăng Tiêu liền sẽ không ghi hận hắn.
Quả thực si tâm vọng vọng.
Hắn đêm nay không xuất hiện, không chừng Lăng Tiêu đã muốn lăng trì hắn đến nơi rồi.
Đương nhiên, dù có xuất hiện cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Cho nên, hắn đáng bị bắt nạt!
Càng đáng bị xui xẻo!
……
Đám quỷ cũng không bắt bẻ mãi việc Lăng Tiêu không uống rượu, nhưng cũng không đơn giản bỏ qua cho hắn. Hơn nữa, vì hắn không muốn uống rượu, đám quỷ càng làm tới, lúc thì bắt hắn đọc thơ tình, lúc thì bắt hắn chui qua lỗ chó hình người. Thậm chí còn có những bà bác lớn tuổi đến chiếm tiện nghi của hắn, còn bảo hắn sau này phải ở nhà chăm con cho tốt.
"Tốt nhất là ba năm hai đứa."
"Mông tốt thế này, ha ha ha ha, thằng nhóc này vừa nhìn đã biết rất tốt sinh sản."
"Các ngươi quả thực là quá đáng!"
Lăng Tiêu gia cảnh cực tốt, từ nhỏ lại được phát hiện thiên phú Thiên Sư xuất sắc. Khi nào chịu qua loại sỉ nhục này? Khi các bà bác chiếm tiện nghi, còn nói ra những lời sỉ nhục kiểu này, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa, rút kiếm màu xanh nhạt ra liền xông vào đám quỷ c.h.é.m tứ tung.
"Ta g.i.ế.c các ngươi!"
Hắn g.i.ế.c đỏ cả mắt rồi, nhưng lại không một con quỷ nào bị thương, ngược lại đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn hắn. Lăng Tiêu càng c.h.é.m càng thấy tuyệt vọng, càng c.h.é.m càng thấy mình vô dụng. Đúng lúc Lăng Tiêu muốn bỏ cuộc, trời cuối cùng sáng.
Và vào khoảnh khắc hừng đông đó, cả căn nhà tức khắc hóa thành khói nhẹ biến mất dưới mí mắt Lăng Tiêu. Đồng thời biến mất, còn có những con "quỷ" đã dùng ngôn ngữ sỉ nhục hắn.
Lăng Tiêu nằm liệt ngồi trên mặt đất.
Toàn thân đều đang run rẩy.