Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 237: Phó bản (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-16 03:57:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dư Linh nói cho Trương Dương và Lăng Tiêu biết, mình đã vào thôn ba ngày. Ngay khi vừa đến đây đã bị bắt làm phù dâu. Ngay từ đầu cũng rất sợ hãi, cũng cố gắng chạy trốn. Nhưng chạy tới chạy lui, đều chỉ loanh quanh trong thôn, hơn nữa sau khi chạy về còn phải tiếp tục trở lại làm phù dâu, mãi cho đến sáng sớm.

"Nhẫn đến hừng đông thì tốt rồi."

Khương Dư Linh nói như vậy.

Trương Dương và Lăng Tiêu đối với lời Khương Dư Linh bán tín bán nghi. Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô: "Em nói em đến đây ba ngày, vậy ban ngày chúng tôi sao lại không thấy em?"

Khương Dư Linh liền vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng không biết ạ."

Lăng Tiêu cau mày. Trương Dương lại hỏi: "Ba ngày thời gian, em ăn gì uống gì?"

"Đồ ăn trên hôn lễ này đều ăn được ạ."

Đồ vật trong phó bản, đều có thể ăn.

Tuy nhiên cô cũng biết Trương Dương và Lăng Tiêu sẽ không tin, ít nhất đêm nay họ sẽ không động bất kỳ đồ ăn nào ở đây.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Mùi vị ngon lắm đấy."

Khương Dư Linh bổ sung một câu. Lăng Tiêu và Trương Dương nhìn Khương Dư Linh trong mắt liền thêm vài phần vẻ thương hại. Tuy nhiên họ cũng không vội phản bác Khương Dư Linh, sau khi tìm hiểu thêm một số tình huống từ cô, mới nói: "Tuy rằng thôn này rất có khả năng không thoát ra được, nhưng chúng tôi vẫn muốn thử xem. Em có muốn đi cùng chúng tôi không?"

"Thật sự ra không được đâu…"

"Em chỉ cần trả lời, muốn hay không muốn là được."

"Em không muốn ạ. Em muốn nghỉ ngơi thêm."

Khương Dư Linh thở dài.

Lăng Tiêu và Trương Dương cũng không ép cô. Chờ đến khi Khương Dư Linh đi rồi, liền nhanh chóng lật cửa sổ chạy trốn. Không ngờ mọi hành động của họ, đều bị những người trong tiệc rượu nhìn thấy hết.

"Ngu xuẩn…"

"Ngốc nghếch…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-237-pho-ban-2.html.]

"Chạy đi."

"Chạy thoát rồi sao? Hì hì hì ~"

Đêm dài tĩnh mịch.

Ánh trăng bị mây đen che khuất.

Đèn đóm trong thôn càng thêm sáng rỡ. Thôn được núi vây quanh bốn phía, không có đồng ruộng đất đai gì, cũng không có bất kỳ nơi nào có thể ẩn náu. Trương Dương và Lăng Tiêu trước sau chạy vội, trong lòng bất an vô cùng.

Dọc đường, Trương Dương và Lăng Tiêu lại lần nữa thử dùng các chiêu thức trừ tà, nhưng căn bản vô dụng. Bất luận họ sử dụng Bùa Trừ Tà thế nào, đều không có nửa điểm tác dụng.

Sau khi chạy tới chạy lui vài vòng, hai người rốt cuộc tin lời Khương Dư Linh nói không giả. Họ hơi hoảng, lại hơi mệt. Đúng lúc chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, mấy đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt.

"Anh trai, đến giờ cử hành hôn lễ rồi."

"Cô dâu sắp ra rồi đấy."

Mấy đứa trẻ trông gần giống nhau, như thể những người giấy trong tiệm đồ mã vậy. Nhìn đến Trương Dương và Lăng Tiêu trong lòng hơi kinh ngạc. Họ không hiểu tại sao chiêu thức trừ tà của mình ở đây không có tác dụng, chỉ có thể đổ hết cho rằng quỷ quái ở đây quá mạnh mẽ.

Cuối cùng là không dám phản kháng.

Hai người ngoan ngoãn đi theo mấy đứa trẻ trở lại nhà trưởng thôn.

Lúc này, trong sân đã xuất hiện một cô dâu mặc áo cưới đỏ, khăn voan đỏ. Khương Dư Linh đứng cạnh cô dâu đỡ, trông rất ngoan ngoãn.

Thấy họ bị áp giải về sau, đáy mắt Khương Dư Linh hiện lên một tia bất đắc dĩ, vẻ mặt như muốn nói "Ai bảo hai người không tin em, giờ thì khổ rồi đấy."

Trương Dương và Lăng Tiêu đều cảm thấy trong lòng khó chịu, vô cùng không tự nhiên.

Cũng không đối diện nhau mấy lần, hai người lại lần nữa bị áp vào phòng thay quần áo. Tuy rằng họ đã trốn thoát một lần, nhưng lần này thay quần áo, phòng vẫn chỉ để lại hai người họ.

Hoàn toàn không sợ họ chạy trốn.

Dù sao chạy cũng không thoát được!

 

Loading...