Trương Dương nâng cao giọng: "Từ từ mà làm? Nhiệm vụ đó tổng cộng chỉ có một tháng thời gian. Tôi bây giờ đã lãng phí mấy ngày rồi, còn một chút manh mối cũng không có..."
"Vậy thì không có cách nào." Kỳ Liên buông tay: "Chúng tôi cũng có việc của mình cần hoàn thành."
"Cậu!" Trương Dương hơi bực, hắn lại nhìn về phía mấy Thiên Sư cấp một khác đang nghiên cứu nhiệm vụ "Quán rượu ở con hẻm cũ thành Bắc". "Các cậu thì sao?"
"Chúng tôi cũng không có cách nào."
Kiều Thương bất đắc dĩ bĩu môi: "Chúng tôi tối qua mới nhận nhiệm vụ quán rượu, cần phải hoàn thành trong vòng mười ngày, chắc chắn không thể cùng cậu được."
Nói ra thì, Thiên Sư cấp một đều muốn đi theo Thiên Sư cấp hai để kiếm chác, rốt cuộc gia sản của Thiên Sư cấp hai phong phú hơn rất nhiều so với Thiên Sư cấp một, lại còn có kinh nghiệm. Nhưng Trương Dương người này, quá keo kiệt. Dẫn người đi làm nhiệm vụ chưa bao giờ để người khác chiếm được lợi lộc của hắn, có khi còn bắt người ta tự bỏ tiền bỏ bùa. Thật sự là lỗ vốn. Vì thế, người trong Thiên Sư Đường đều không mấy ưa thích hắn. Tuy không đến mức cô lập, nhưng vừa thấy nhiệm vụ của hắn có khó khăn liền cùng nhau nhận nhiệm vụ khác, chuyện này họ cũng làm được.
Trương Dương hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề. Hắn thở phì phì đứng dậy: "Các cậu cũng thật là, sớm không nhận nhiệm vụ, muộn không nhận nhiệm vụ, cố tình đúng lúc này lại nhận nhiệm vụ, thật là..."
Lời còn chưa nói xong.
Cánh cửa lớn của Thiên Sư Đường đột nhiên bị gõ vang. Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng đứng ở cửa. Thiếu nữ có mái tóc dài đen nhánh như rong biển, dài đến eo, hơi xoăn. Khuôn mặt trái xoan tròn trịa, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng là mắt hạnh, nhưng đuôi mắt lại hơi xếch lên, mang theo vài phần ngây thơ thanh thuần chưa trải sự đời, lại còn có vài phần vũ mị tự nhiên. Làn da trắng như tuyết, gần như hòa làm một với chiếc váy dài màu trắng của cô.
Là một thiếu nữ rất xinh đẹp và không hề mang chút tính công kích nào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-229-dieu-tra-hien-tuong-ky-la-o-duong-hoa-binh-2.html.]
Giữa hai lông mày thiếu nữ phảng phất viết lên nỗi u sầu nhàn nhạt, môi không có chút huyết sắc, cả người liền có vẻ hơi gầy yếu, lại càng có thể khơi gợi ý muốn bảo vệ của người khác. Thiên Sư gần cửa nhất rất nhanh phản ứng lại, lập tức thoắt cái chạy đến mở cửa: "Tiểu muội muội, em có chuyện gì không?"
Ngay cả giọng nói của hắn cũng không kìm được mà dịu dàng đi vài phần.
"Em... Em hôm nay đi đường Hòa Bình."
Thiếu nữ đi theo Thiên Sư vào trong, đuôi mắt có chút ửng đỏ: "Thật đáng sợ, em cũng đi vào một thời không khác. Nhưng khác với những người khác, em nhìn thấy rất nhiều người. Ở nơi đó có rất nhiều người."
"Có rất nhiều người?"
Rất nhanh liền có người đưa cho thiếu nữ một ly giấy, ly giấy đựng nước lọc, đơn giản thuần khiết như con người cô vậy. Thiếu nữ khẽ cúi đầu, cơ thể run rẩy: "Họ rất kiêu ngạo, nói với em, họ để mắt đến em... Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng sẽ bắt em đi vào."
Giọng thiếu nữ nghẹn ngào. Nói xong, cô dường như rốt cuộc không kìm nén được, vai khẽ run lên, nhấp nhô theo từng đợt. Tóc dài cũng khẽ lay động theo cử động của cô.
Biểu cảm của mọi người đều thay đổi. Còn Trương Dương càng bước đến trước mặt thiếu nữ: "Em kể rõ lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe một lần."
Sắc mặt Trương Dương vô cùng nghiêm túc.