"Anh không có bảo em ngoan ngoãn đi chịu chết."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Không ai đứng ra bênh vực Khương Dư Linh, khí thế của Khương Bân càng thêm kiêu ngạo, hắn ngẩng cao đầu lên: "Nhưng tại sao lúc đó em lại g.i.ế.c họ? Em thức tỉnh được Thiên Sư là thiên phú của em tốt, em càng nên hiểu được nhẫn nhịn, hiểu được quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Dù lúc đó em giả vờ không địch lại mà bỏ trốn, nói vậy hôm nay chúng tôi cũng không cần cùng em trốn trong rừng sâu núi thẳm này."
"Chỉ có thể nói em làm việc một chút cũng không suy xét hậu quả, hoàn toàn không nghĩ cho chúng tôi, chỉ lo bản thân mình vui vẻ, hại cả tộc người cùng em chịu tai ương."
"Một người như em, dù có thức tỉnh thiên phú, thì có thể đi được bao xa?"
Khương Bân càng nói càng có lý, trong giọng điệu lại mang vài phần giáo huấn của bậc cha chú, nhìn Khương Dư Linh với ánh mắt đầy căm thù đến tận xương tủy, phảng phất như cô đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời.
Khương Dư Linh thấy buồn cười, khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Anh Khương Bân, nói như vậy, đúng thật là lỗi của em rồi."
Nhìn Khương Bân khinh khịt một tiếng, vẻ mặt như thể 'cô biết thế là tốt rồi', cô lại nói: "Nếu anh Khương Bân cảm thấy uất ức như vậy, chọn ngày chẳng bằng ngay hôm nay, em liền đưa anh về đi. Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ đưa anh đi thật xa, sẽ không để người của Liên Minh Thiên Sư phát hiện ra anh."
Sắc mặt Khương Bân khẽ biến.
"Em nói không phát hiện thì không phát hiện sao? Kia vạn nhất..."
"Không có vạn nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-224-vay-thi-the-nao-1.html.]
Khương Dư Linh nói tiếp: "Nếu quả thật có vạn nhất, em cũng sẽ tuân thủ "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", 10 năm sau, em sẽ thay anh báo thù, tuyệt đối sẽ không để anh c.h.ế.t oan."
"Mày nguyền rủa tao?" Khương Bân giận tím mặt, theo bản năng tiến lên hai bước muốn động thủ với Khương Dư Linh. Khóe miệng Khương Dư Linh khẽ cụp xuống, lạnh lùng nhìn hắn. Hắn bị dọa sợ, cánh tay đang giơ lên cứ thế không hạ xuống được.
Lại có chút thẹn quá hóa giận: "Mày quá độc ác! Tao chỉ nói mày hai câu thôi, mày liền nguyền rủa tao chết."
"Mày lại dám nguyền rủa anh trai mình như vậy."
Trong đám đông, Thẩm Dung cũng lao tới, mặt mày không thiện ý nhìn Khương Dư Linh: "Mày làm em gái kiểu gì vậy hả?"
"Nếu dì Hai muốn đi cùng anh ấy cũng được."
Khương Dư Linh mỉm cười nói: "Con tuyệt đối sẽ không ngăn cản các người."
"Tao khi nào nói là muốn đi!" Thẩm Dung vô cùng tức giận: "Mày làm liên lụy người nhà rành rành, chúng tao nói mày hai câu cũng không được sao? Nói mày hai câu liền muốn tiễn chúng tao đi, mày đang có ý đồ gì thế hả?"
"Tôi đúng là đã liên lụy các người, vậy thì thế nào? Các người có thể làm gì được tôi?" Khương Dư Linh dùng biểu cảm thản nhiên nhất nói ra lời kiêu ngạo nhất: "Các người chẳng qua chỉ là những người thường nhất, vì có một tầng quan hệ huyết thống với tôi mới trở nên đặc biệt. Tôi ngay cả người của Liên Minh Thiên Sư còn dám giết, các người dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không dám động đến các người?"
"Đương nhiên, tôi sẽ không g.i.ế.c các người. Nhưng đưa các người đến một nơi chim không thèm ỉa, tôi vẫn làm được. Đằng nào tôi cũng đã liên lụy các người, rất xin lỗi các người. Tôi cũng không nghĩ đền bù, vậy chỉ có thể càng rất xin lỗi các người hơn."
"Nhưng tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, kẻ đầu sỏ gây ra tất cả là Liên Minh Thiên Sư. Chính sự bá đạo quá mức của họ mới khiến các người bị tôi liên lụy. Cho nên, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ bắt người của Liên Minh Thiên Sư phải trả giá đắt, cũng coi như là thay các người báo thù."