Một mình cô đi trước, Khương Dư Linh nợ hệ thống một lá Truyền Tống Phù Cao Cấp có thể tùy chọn định vị, sau đó bảo hệ thống cho cô một địa điểm thích hợp nhất, đi trước thăm dò đường. Đương nhiên, cũng là để dọn dẹp bớt một số nguy hiểm xung quanh. Đám thân thích đã đồng ý đi cùng cô, cô đương nhiên không thể để họ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Địa điểm hệ thống cho rất tốt. Nằm dưới một vách đá, dưới vực sâu là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, rất thích hợp để xây dựng nhà cửa. Hơn nữa, trên vách núi còn có một thác nước, nước thác đổ xuống một hồ nước trong xanh, trông rất đẹp và hùng vĩ. Nguồn nước cũng có. Khương Dư Linh thật sự khá thích nơi này.
Cô dùng Phi Hành Phù, bay một vòng trong phạm vi năm trăm dặm, còn thấy một khu rừng, một con suối nhỏ, và rất nhiều động vật nhỏ, cũng có cả rắn độc. May mà không có hổ và sư tử, nhưng có rắn độc thì cũng không thể mặc kệ người Khương gia ở cạnh thác nước được. Dù sao thì rắn hay các loài động vật khác đều cần uống nước, đến lúc đó va chạm vào thì không hay. Cho nên Khương Dư Linh quyết định xây một bức tường rào. Tuy nhiên, việc này chỉ dựa vào mình cô thì chắc chắn không làm được, còn cần sự giúp đỡ của đám thân thích.
Trong lòng đã có tính toán, Khương Dư Linh dùng Truyền Tống Phù quay trở lại Khương gia. Chị cả Khương Hoài Âm đã về rồi. Rõ ràng cô đã nghe Khương Nguyên và mọi người nói về việc Khương Dư Linh thức tỉnh trở thành Thiên Sư. Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt phượng lập tức sáng rực lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hưng phấn. Cô lao tới ôm chặt lấy Khương Dư Linh: "Linh Linh a a a a, em trở thành Thiên Sư, trời ơi, đó là Thiên Sư đó nha."
Khương Dư Linh: ... Cô không quen được người khác ôm ấp thân mật như vậy, liền đẩy Khương Hoài Âm ra.
"Chị thu dọn đồ đạc xong chưa?"
"Phải đi rồi, em đã tìm được địa điểm rồi, chúng ta có thể đi trước."
"Thu dọn xong hết rồi, chị có gì nhiều đâu mà thu dọn." Khương Hoài Âm cười tủm tỉm, nhìn Khương Dư Linh như nhìn thấy thiên tài tuyệt thế nào đó. Những lời khen hoa mỹ tuôn ra từ miệng cô không ngừng: "Em gái chị thật sự quá tuyệt vời, không ngờ lại trở thành Thiên Sư a, quả thực không dám tưởng tượng..."
Khương Dư Linh: "..."
Không chờ cô nói chuyện, Khương Thính Âm cũng kéo một chiếc vali hành lý đi tới. Thần sắc cô cũng mang vài phần hưng phấn: "Linh Linh, vừa nãy em vèo một cái đã biến mất, dùng là bùa gì vậy? Chị nghe nói người mới đột phá Thiên Sư vẽ được phù không nhiều lắm, lại còn cần có sư phụ dẫn dắt nữa. Vậy Linh Linh, rốt cuộc em đã trở thành Thiên Sư bao lâu rồi?"
Khương Dư Linh: ... "Không lâu lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-218-duoi-thac-nuoc-2.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Hoài Âm: "Vậy thì em đúng là thiên phú dị bẩm rồi, em thật sự quá lợi hại, em gái chị thật sự đáng nể. Chỉ cần có thời gian, em gái chị nhất định sẽ trở thành Thiên Sư lợi hại nhất."
Khương Thính Âm: "Chị không biết lúc nãy Linh Linh ngầu cỡ nào đâu, đám thân thích đều bị em ấy dọa cho sợ hết hồn. Chị sau này cứ ngồi chờ hưởng phúc thôi, ha ha ha ha ha."
Khương Dư Linh nhìn vẻ hưng phấn của hai người họ, cũng không hiểu rốt cuộc niềm tin của họ đến từ đâu.
Tuy nhiên –
Cũng không sao, cứ để họ vui vẻ trước đã. Dù sao thì đến cái nơi "chim không thèm ỉa" kia, họ chắc là không còn vui nổi nữa đâu.
... Thật sự không vui nổi sao?
Những người trẻ tuổi, đối với cuộc sống xa lạ và mạo hiểm, đều mang theo sự khao khát nhất định. Vì vậy, khi đến dưới chân thác nước, hai người họ không những không hề ghét bỏ, không hề lo lắng, ngược lại còn càng thêm hưng phấn.
"A a a a, nơi này thật sự quá đẹp a."
Ngay cả Khương Nguyên cũng nhìn thác nước, hít sâu một hơi nói: "Nơi này thật là một nơi tốt."
Hướng Anh gật đầu: "Không khí thật tốt, nhất định rất tốt cho sức khỏe."
Khương Dư Linh: "..."
Trong nhất thời, cô vô cùng nghi ngờ. Họ thật sự cảm thấy đây là nơi tốt sao? Hay là đang tự an ủi, an lòng cho cô vậy!?