"Các ngươi đang suy nghĩ gì, ta cũng không rõ ràng."
Khương Dư Linh ngay dưới ánh mắt vạn người chú ý, chậm rãi mở miệng. Vẻ mặt nàng không mặn không nhạt, ánh mắt cũng không chút gợn sóng: "Bất quá các ngươi đã làm gì, ta lại rõ ràng."
Dứt lời, nàng khẽ liếc nhìn Tấn Vương một cái đầy nhẹ nhàng, rồi thu hồi ánh mắt, quay sang nói với hoàng đế: "Hoàng đế bệ hạ, ta hơi mệt rồi, xin cho phép ta đi nghỉ ngơi một lát."
Hoàng đế: "..."
Hoàng hậu: "..."
Tấn Vương: "..."
Các đại thần: "..."
Minh Vương và đám người: "???"
Gần như ngay lập tức, những tiếng phụ họa hoàng đế, khen ngợi Tấn Vương liền biến mất trong yến hội. Người có mặt ở đó ai cũng không ngờ Khương Dư Linh lại trả lời như vậy.
Ý của câu nói này quá rõ ràng, chính là Tấn Vương đang nói dối!
Mặt hoàng đế lập tức tối sầm lại. Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Tấn Vương, liền thấy nụ cười nho nhã của Tấn Vương vẫn treo trên mặt, cứng đờ, trông có chút buồn cười.
Khương Dư Linh cũng không chờ hoàng đế trả lời, vung phất trần, liền bay lên giữa không trung rời khỏi yến hội, dường như là tỏ vẻ bị Tấn Vương chọc tức.
Nàng vừa đi, hiện trường nháy mắt lại lần nữa khôi phục ầm ĩ. Bất quá lần này tất cả đều là những lời thảo phạt Tấn Vương: "Tấn Vương điện hạ, huynh vừa rồi là đang nói dối đúng không?"
"Tấn Vương điện hạ, huynh rốt cuộc làm gì chọc cho Khương cô nương không vui?"
"Khương cô nương là đệ tử thần tiên, đúng như lời nàng nói, huynh nghĩ gì trong lòng nàng không biết, nhưng huynh làm gì, nàng lại rõ ràng. Huynh nói dối trước mặt nàng, hại chúng ta đều cho rằng lời huynh nói là thật, thành đồng lõa của huynh, huynh thật là!"..." Hừ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-201-khong-sai-1.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Sự lo lắng trong lòng Minh Vương nháy mắt biến mất không còn tăm hơi. Hắn có chút hưng phấn nói: "Tam ca, ta hiểu huynh muốn được Khương cô nương tha thứ, nhưng huynh muốn được Khương cô nương tha thứ, ít nhất cũng phải ăn ngay nói thật chứ. Huynh làm như vậy, hại chính huynh không ít, còn đẩy chúng ta vào chỗ bất nghĩa. Chúng ta cũng không nói đi, nhưng phụ hoàng vừa mới nhận viên Duyên Thọ Đan Khương cô nương tặng, lại giúp huynh cùng nhau lừa gạt Khương cô nương, vậy Khương cô nương sẽ nghĩ thế nào?"
Minh Vương hoàn toàn thêm mắm thêm muối. Hiền Vương theo sát sau đó: "Tam đệ, đệ hồ đồ rồi!"
Lễ Vương: "Huynh làm như vậy khiến phụ hoàng sau này đối diện với Khương cô nương thế nào đây? Rõ ràng phụ hoàng cái gì cũng không biết, huynh đây phạm phải tội khi quân rồi!"
Ba huynh đệ mỗi người một câu thêm mắm thêm muối. Sắc mặt hoàng đế cũng theo lời họ nói càng lúc càng âm trầm. Cuối cùng hắn nói giọng chắc nịch: "Thành giả, thiên chi đạo dã; tư thành giả, nhân chi đạo dã. Thành tâm thành ý mà bất động giả, vị chi hữu dã; bất thành, vô hữu năng động giả dã." (Người thành thực, đó là Đạo của Trời; cố gắng thành thực, đó là Đạo của người. Thành tâm thành ý mà không cảm hóa được ai, chưa từng có chuyện đó; không thành thực, không có khả năng cảm hóa được ai cả.)
"Tấn Vương à Tấn Vương, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, ngươi đều đọc vào bụng chó hết rồi sao?"
Dứt lời, một chén trà bay vút qua không trung, đập trúng trán Tấn Vương. Nước trà chảy xuống theo trán Tấn Vương, trông hắn vô cùng chật vật.
Hoàng đế giận rồi.
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
Vừa rồi Tấn Vương vui vẻ đắc ý bao nhiêu, hiện giờ liền khó chịu thất bại bấy nhiêu.
Tấn Vương biết mình xong đời rồi. Bất kỳ lời biện bạch nào dưới thái độ rõ ràng của Khương Dư Linh đều là vô lực.
Hắn chỉ có thể quỳ rạp xuống đất.
Mắt đỏ hoe nói: "Phụ hoàng"...""
"..."
Khương Dư Linh cũng không bay trở về cung điện hoàng đế chuẩn bị cho nàng, mà tùy ý tìm một nóc nhà, mua một tấm ẩn thân phù để xem kịch. Khi thấy Tấn Vương bị chén trà của hoàng đế đập trúng trán, lòng Khương Dư Linh cực kỳ thoải mái. Nàng siết chặt lá Thiên Lôi phù mua trong cửa hàng hệ thống.
Báo thù đã tiến hành được một nửa.