"Đúng vậy Tam đệ, mấy ngày nay chúng ta đến phủ huynh tìm huynh không chỉ một lần đâu. Huynh lúc nào bận rộn bên ngoài vậy? Khương cô nương là đệ tử thần tiên, huynh không thể vì nàng tuổi nhỏ mà lừa gạt nàng đi?"
"Nhị đệ, lời nói không thể nói như vậy. Khương cô nương là Tam đệ đón về, hắn sao lại cố ý lừa gạt Khương cô nương chứ? Ta tin Tam đệ nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó, đúng không Tam đệ!"
Minh Vương dẫn đầu vạch trần Tấn Vương, Lễ Vương và Hiền Vương ngay sau đó cũng thừa cơ ném đá xuống giếng. Hai người kẻ xướng người họa, đáy mắt đều mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Sắc mặt Tấn Vương vô cùng khó coi, hắn rốt cuộc khó mà giữ được phong độ của mình, oán hận trừng mắt nhìn Lễ Vương và Hiền Vương một cái, liền muốn giải thích với Khương Dư Linh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, bên cạnh Khương Dư Linh lần nữa vây đầy người.
Là mấy người con của Lễ Vương và Hiền Vương, còn có mấy hoàng tử khác.
Đây không tính là trai cò đánh nhau người đánh cá hưởng lợi, đây là "điệu hổ ly sơn".
Đáng giận là hắn thế mà lại không có con!
Tấn Vương lần đầu tiên vì sự giữ mình trong sạch của mình mà cảm thấy hối hận. Hắn siết chặt nắm tay, quay đầu lại cười như không cười nói: "Đại ca, Nhị ca, thật đúng là thủ đoạn cao minh!"
"Tam đệ, lời này là ý gì?" Hiền Vương vẻ mặt vô tội: "Bổn vương chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Chẳng lẽ đệ muốn chúng ta cùng đệ lừa gạt Khương cô nương sao?"
Lễ Vương: "Đúng vậy. Mệt chúng ta còn tưởng Vân Mẫu phi không cần lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của huynh nữa, không ngờ lại là công dã tràng."
Minh Vương: "Bất quá vừa rồi Tam ca huynh vì sao không giải thích? Huynh làm như vậy không phải làm hại danh tiếng của Khương cô nương sao? Bây giờ kinh thành đều đang đồn đãi chuyện tốt của huynh gần rồi đấy. Chẳng lẽ huynh chắc chắn Khương cô nương muốn gả cho huynh sao?"
Giết người tru tâm!
Không xong rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-199-ngan-con-song-du-1.html.]
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tấn Vương trắng bệch. Không đợi hắn phản ứng lại, giây tiếp theo, Khương Dư Linh vốn còn đang nói chuyện với người khác đột nhiên dừng lại, ánh mắt xuyên qua từng lớp người, dừng lại trên người hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tấn Vương từ đáy mắt Khương Dư Linh thấy được sự bất mãn sâu sắc.
"Ta..."
Hắn muốn giải thích, nhưng lại phát hiện giờ phút này bất luận nói gì, đều có vẻ nhợt nhạt, vô lực.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Dư Linh vốn là bị vạn người chú ý, nhất cử nhất động của nàng đều tác động đến lòng mỗi người trong yến hội. Nàng vừa động, những người khác cũng theo đó mà động, sôi nổi đưa ánh mắt đổ dồn lên người Tấn Vương.
Trong nhất thời, người bị vạn chúng chú mục trong yến hội biến thành Tấn Vương.
Bao gồm cả Hoàng thượng và Hoàng hậu, hai người đều cau mày.
Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tấn Vương luống cuống. Hắn há miệng: "Ta, ta không cố ý không giải thích, ta thật sự chỉ là quá bận, ta..."
Tấn Vương không biết vì sao sự việc đột nhiên biến thành như vậy. Bổn ý của hắn chỉ là muốn hàn gắn quan hệ với Khương Dư Linh mà thôi. Sớm biết thế này, hắn không nên bại lộ Khương Dư Linh chính là nữ tử hắn đón về.
Không, sớm biết thế này, hắn không nên cao điệu như vậy.
Cũng không nên bảo Trúc Nguyệt cố ý làm khó Khương Dư Linh.
Giờ khắc này, Tấn Vương ruột gan hối hận. Có lẽ cũng vì quá căng thẳng, hắn ngược lại bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cười khổ nói: "Được rồi, ta thừa nhận, Khương cô nương, chuyện này thật sự là lỗi của ta. Ta ngay từ đầu... khi chưa biết thân phận của ngài, quả thật đã có một số ý tưởng không an phận. Cho nên sau khi đưa ngài về kinh, đối với những lời đồn đãi bậy bạ bên ngoài cũng không để ý tới."