Hiền Vương, Lễ Vương là huynh trưởng của Tấn Vương. Hai người họ vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh ngôi vị Vương vị mạnh mẽ của Tấn Vương. Một năm trước Tấn Vương đã thua lỗ nặng dưới tay họ, lúc này mới nghĩ đến việc tìm Triệu Thanh Lam để có được sự ủng hộ của Triệu lão tướng quân.
Mặc dù sau lưng đã ngầm có sóng gió, bất quá bề ngoài mấy người vẫn huynh hữu đệ cung.
Ba người nhắc đến Khương Dư Linh, khiến Tấn Vương vô cùng khó chịu. Hắn cười cười: "Đại ca, Nhị ca, Ngũ đệ nói đùa rồi, bất quá là một nữ tử bình thường thôi, sở dĩ muốn mang nàng..."
Tấn Vương còn chưa nói xong, liền nghe thấy giọng thái giám vang lên...
"Hoàng thượng giá lâm!"
"Hoàng hậu giá lâm!"
"Khương tiểu thư giá lâm!"
Giọng thái giám từ nơi không xa vang lên, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía lối vào. Liền thấy Đế hậu nắm tay nhau đi đến, và bên cạnh họ, còn đứng một thiếu nữ mặc áo choàng trắng.
Thiếu nữ lớn lên cực kỳ xinh đẹp.
Một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, làn da dưới ánh mặt trời trắng đến mức như phát sáng. Một mái tóc đen dài ngang eo bay trong gió, tay cầm một cây phất trần, vẻ mặt lãnh đạm, giống như một thần nữ cao cao tại thượng.
Duệ Vương theo bản năng nói: "Nữ tử thật xinh đẹp!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hoàn toàn không chú ý tới Tấn Vương bên cạnh hắn, khóe mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt như bị sét đánh.
Tại sao,
Tại sao lại là Khương Dư Linh!
Sao có thể là nàng ta?
...
Khương Dư Linh liếc mắt một cái liền thấy Tấn Vương đang ngồi giữa đám đại thần. Đáy mắt nàng hiện lên một ý cười nhàn nhạt, khó mà phát hiện được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-196-de-tu-than-tien-2.html.]
Ngốc đi Thư Tấn An.
Chắc chắn sẽ cho rằng nàng sẽ đi phủ tướng quân đúng không?
Đáng tiếc mục tiêu của nàng từ đầu đến cuối đều là đến hoàng cung.
Sở dĩ còn cho hắn ba ngày thời gian, chỉ là để hắn sau này ngày đêm sống trong hối hận mà thôi.
"Khương cô nương mời ngồi."
Hoàng đế cố ý dặn thái giám đặt chỗ ngồi của Khương Dư Linh ở dưới mình và Hoàng hậu, vị trí gần họ nhất. Hai người họ ngồi ở trên cao nhất, Khương Dư Linh gần như áp đảo vạn người.
Không ai ở đây nghĩ đến đệ tử thần tiên trong miệng hoàng đế lại là một thiếu nữ có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Trong nhất thời đều nhìn ngây người, mãi đến khi thái giám ho khan, ra hiệu họ quỳ lạy mới phản ứng lại.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế!"
Một đám các đại thần rời khỏi chỗ ngồi của mình quỳ lạy. Hoàng đế tâm tình cực tốt: "Chúng ái khanh bình thân."
Đợi các đại thần đứng dậy, hắn liền vội vàng nói: "Mục đích hôm nay trẫm gọi các khanh đến đây, nghĩ rằng các vị ái khanh cũng đã biết. Khương tiểu thư đang ngồi dưới trẫm đây, là đệ tử của thần tiên. Lần này đến hoàng cung, là để chọn lựa đệ tử thích hợp tu tiên."
Dứt lời, hoàng đế nhìn về phía Khương Dư Linh, cười nói: "Khương cô nương, các vị ái khanh đều ở đây. Họ đều là những thần tử trụ cột của triều Đại Hạ, nghĩ rằng hậu thế của họ cũng vô cùng ưu tú. Khương cô nương nếu muốn đến nhà họ chọn lựa, hoặc bảo họ đưa con cháu trong nhà đến, đều được."
"Nơi này còn có các nhi tử, cháu trai của trẫm. Ngươi nếu nhìn trúng ai, cũng có thể đưa hắn đến xem xét kỹ lưỡng."
"Tạ bệ hạ nâng đỡ." Khương Dư Linh cười nhạt. Nàng lướt nhìn qua đám đông, đáy mắt đại đa số người đều là vẻ hoài nghi, không tin, khinh thường. Chỉ có vài đứa trẻ tuổi nhỏ hơn, đáy mắt tràn ngập sự tò mò: "Bây giờ cũng chưa phải lúc chọn lựa đệ tử."
Hoàng đế vỗ tay cười: "Rất đúng, rất đúng. Hôm qua Khương tiểu thư nói hôm nay muốn trước mặt chúng ái khanh biểu diễn thần thông mà trẫm chưa từng thấy qua, như vậy mới có thể tạo lòng tin với người khác, cũng tránh ái khanh mắng trẫm lão hồ đồ!"
Lời này vừa nói ra, các đại thần phía dưới lập tức cúi đầu nói không dám.
Khương Dư Linh liền gật đầu: "Luôn phải để người ta tin phục mới có thể thu đồ đệ. Nếu không thì, chẳng phải ta thành bọn bịp bợm giang hồ sao?"
Dứt lời, Khương Dư Linh đột nhiên liền bay lên trời.