Biết được đám tướng dưới quyền mình tự chủ trương, Uông Vĩnh Chiêu lại viết một thư khác qua. May mà những người ở kinh thành nhận được tin cũng có chút do dự, bọn họ sợ lửa cháy thêm dầu nên cũng chưa phao tin về công chúa. Chờ qua vài ngày lại có một phong thư khác tới bọn họ mới an tâm đốt cả hai phong thư đi.
Rốt cuộc, bọn họ vẫn là thần tử, hoàng đế có thể dùng nhiều cách để lấy mạng bọn họ mà bọn họ lại không thể không màng tới mặt mũi của ông ta.
Cuối tháng 9, khi mọi việc đã xong Trương Tiểu Oản mới nghe Uông Vĩnh Chiêu nói về một chút tình huống về sự kiện này. Lúc biết vốn Uông Vĩnh Chiêu muốn đẩy công chúa vào chỗ chết, khiến Tĩnh Hoàng mất hết mặt mũi thì nàng không nhịn được vỗ vỗ ngực.
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì kỳ quái, “Sợ cái gì "
Trương Tiểu Oản chần chờ một chút, lại không nói ra ý tưởng chân chính trong lòng mình, chỉ qua loa đáp, “Ta sợ ngài mà làm thế thì việc này sẽ không dễ dàng xong.”
Triều đình mới có tân Tướng gia, trong triều đang ngầm tranh luận không thôi. Lúc này Tĩnh Hoàng đã mất tâm tư thăm dò sâu cạn của hắn nhưng nếu không phải tâm phúc của hắn đi trước một bước mà để hắn làm đúng theo ý định ban đầu là kéo công chúa xuống ngựa, hủy hoại con gái của Tĩnh Phượng Hoàng Hậu, tước mặt mũi hoàng gia thì sợ là Tĩnh Hoàng sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Sơn tặc g.i.ế.c thái giám, hai vị tiểu thư không thân phận và một đám thị vệ nha hoàn, việc này nói lớn thì lớn nhưng nếu hoàng đế không truy cứu thì có thể hóa nhỏ. Đặc biệt hiện tại tình hình phức tạp, bất kỳ việc gì đều có thể hóa nhỏ.
Kỳ thật hiện tại nghĩ đến lúc ấy hắn cũng có chút nóng nảy. Công chúa dù thế nào cũng là công chúa, mặt mũi hoàng gia không dễ đánh như thế. May mà hắn lúc ấy hồ đồ mà tâm phúc của hắn thì không, quả là vận khí tốt.
Uông Vĩnh Chiêu không nói, Trương Tiểu Oản cũng coi như không có việc gì chuyển qua chuyện khác, “Thân thể lão thái gia thế nào rồi?”
“Còn tốt.”
“Thật không?” Trương Tiểu Oản kéo tay hắn qua, thả trên bụng mình sau đó lại chuyển đề tài, “Đại phu mù nói có lẽ là nam hài.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì tà tà liếc nàng một cái, “Vốn chính là nam hài.”
Trương Tiểu Oản thở dài, “Trong nhà khuê nữ rất ít, nếu sinh được một đứa thì Hoài Thiện và Hoài Mộ cũng có muội muội, cũng là chuyện tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-337.html.]
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, rất là đương nhiên nói, “Có đệ đệ cũng tốt, không cần nữ hài.”Trương Tiểu Oản nghe được thì cười, nhìn hắn nói, “Đa tạ ngài.”
Ý trong lơi fhắn cũng coi như khen tặng nàng.
*****
Biên mạc vào tháng mười, độ ấm giữa ban đêm và ban ngày khác nhau rõ rệt. Có khi ban ngày chỉ cần mặc áo mỏng nhưng ban đêm lại phải mặc áo bông.
Lúc này việc mua bán của mấy trấn đã bắt đầu phát triển, đoàn ngựa thồ chỉ giao dịch ở đây, những người buôn bán cũng lui tới đây. Qua mấy tháng không ít thương nhân nghe hơi đã nhờ người dẫn đường tìm được chỗ này. Sau khi làm được vài lần mua bán công bằng thì danh tiếng của Sa Hà trấn lập tức truyền ra khắp biên cảnh khiến người lui tới càng nhiều.
Thương nhân đến nhiều, bên kia đoàn ngựa thồ cũng dùng bạc trong phủ lén mua lúa mạch, than đen ở Trung Nguyên rồi trao đổi dê, bò, ngựa của người Hạ. Mà người Hạ bên kia cũng tiếp nhận mấy người của Đại Phượng triều đến trong tộc để dạy bọn họ cách tìm những thứ có thể ăn trong núi và cách lợi dụng những vật bên người để đổi thức ăn.
Đại Phượng bên này cũng có những lưu dân chịu đủ chiến tranh và nhũng nhiễu trốn lên núi, tự xây sơn trại, tự kiếm ăn. Trong số đó không thiếu người tài, không đến bao lâu đã có một ít tới Sa Hà trấn làm buôn bán, mở cửa hàng, mang đến một dòng sinh cơ khác cho trấn nhỏ.
Người Hạ cũng sẽ xuyên qua sa mạc không quá dài đi qua bên này trao đổi vật mình có. Tới lui nhiều lần khiến bọn họ càng ngày càng thông thuộc bên này.
Có Tiết Độ Sứ ở đây, bất kể là người Hạ hay người Đại Phượng triều, chỉ cần giao đủ thuế thì tùy ý buồn bán. Nếu ai vì thù cũ mà xích mích thì không cần biết là ai sẽ bị đánh c.h.ế.t khiếp sau đó trục xuất, vĩnh viễn không được tiến vào một bước.
Quy định khắc nghiệt bực này lại đảm bảo được mậu dịch giữa hai bên ở nơi này.
***
Khoảng thời gian này Uông Hoài Thiện thường xuyên gửi thư tới. Trương Tiểu Oản đọc tin thấy hắn kể chuyện đánh giặc thì chỉ cười.
Trước kia ba bốn tháng, ngắn nhất cũng là nửa tháng mới có một lá thư, hiện tại cứ cách 6,7 ngày lại có một lá thư. Nàng nghĩ hẳn người đưa thư cũng đưa cho tin quan trọng cho các vị quan viên khác chứ không phải chỉ có mỗi thư của nàng.