[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:43:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lập tức một a chạy ngoài, một lúc lo lắng chạy về, giọng khàn : "Không xong , xong ! Tiểu thư, tiểu thư đ.á.n.h cho đầy m.á.u trở về, còn tước chức vụ ngự trù!"
Người cung nhân đưa Nghiêm Lãng Tình về Cung vương dặn dò, kể bộ chuyện ả phạm lớn đuổi khỏi hoàng cung, còn ở cổng lớn mà , hề giữ chút thể diện nào cho nhà họ Nghiêm. Người qua đều là hàng xóm láng giềng, ít Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp ức hiếp, mặt khỏi lộ vẻ vui mừng khi gặp họa. Đáng đời! Tưởng con gái ngự trù là ghê gớm lắm, coi ai gì, ngờ cũng ngày hôm nay!
Nghiêm Lãng Tình hổ dám ai, dùng chăn mỏng che đầu, lúc mới để gia nhân đỡ xuống xe. Về đến nhà, thấy cha cũng đang giường bệnh, ả lập tức kinh hãi.
Nghiêm Thủ Nghiệp hoảng sợ, lúc mới kể chuyện ức h.i.ế.p con Lâm Đạm và đốt quán ăn Quê Nhà, hận thù : "Ta nào nó mới về kinh hai ba tháng kết giao với nhiều đại nhân vật như , mà ai cũng nguyện ý mặt cho nó. Sớm thế, …" Ta trêu chọc nó!
những lời cuối cùng , Nghiêm Thủ Nghiệp chung quy cam tâm . Ông suy nghĩ một lát, trầm ngâm : "Hoàng thượng bên , nhà dựa . Lãng Tình, con gửi một lá thư cho Thang Bằng, bảo nó giúp con . Con sợ là , Thang Bằng ở quán ăn Quê Nhà chiêu đãi mấy vị vương gia Mông Cổ Tư quốc, Lâm Đạm cho mất mặt, nó ghét Lâm Đạm lắm. Ta đốt quán, nhờ nó lo liệu quan phủ nam thành một chút, nó liền đồng ý ngay. Hơn nữa, nó cũng là vì nể mặt con nên mới đối với rộng rãi như . Nếu con mở miệng, nó lý do gì đồng ý. Nhà thể mở quán, nếu ăn gì, uống gì? mở quán, dù cũng một chỗ dựa chứ? Thang Bằng dù cũng là Binh Bộ thị lang, là công tử của Vĩnh Định hầu phủ, nể mặt nó, Thành vương cũng sẽ đến đập biển hiệu nữa."
Ông lộn xộn một đống, Nghiêm Lãng Tình chỉ thấy bốn chữ "Mông Cổ Tư quốc", trong lòng rùng , lập tức truy hỏi: "Mông Cổ Tư quốc vương gia ăn cơm ở chỗ Lâm Đạm ? Cô giao tình với mấy vị vương gia?"
"Nó thể giao tình với mấy vị vương gia, là Thang thế tử dẫn những đó . Mấy năm , Thang thế tử từng cùng Mông Cổ Tư quốc hợp lực chống Hung nô, hai bên là quân đồng minh, giao tình ." Nghiêm Thủ Nghiệp dự định quyên một chức quan, tự nhiên đối với đại sự triều đình hiểu .
"Là Thế tử gia? Thì là Thế tử gia!" Nghiêm Lãng Tình ngây , nước mắt lập tức rơi xuống. Ả vốn tưởng là trong Ngự Thiện Phòng liên thủ hãm hại , nào ngờ ở đây còn bút tích của Thang thế tử. Cũng , ngoài Thế tử gia , ai thể mời Mông Cổ Tư quốc vương gia, ai thể thò tay trong cung ?
Còn Thành vương, Cung vương, đều là vì Lâm Đạm mà mặt. Ả cực khổ mưu sinh trong cung, vì gia tộc nhiều cống hiến như , đều hủy hoại trong một sớm một chiều, rốt cuộc là vì ?
Nghiêm Lãng Tình bi thương từ trong lòng dâng lên, tức giận hét lên: "Cha, con với cha , bảo cha an phận sống, đừng gây chuyện, cha đều coi lời con như gió thoảng bên tai ? Năm đó các gây sự một trận, con hầu gia đuổi khỏi hầu phủ, Thế tử gia ghi hận đến nay. Bây giờ các gây sự một trận, con Hoàng thượng đuổi khỏi hoàng cung, mặt mũi mất hết, các lòng chứ? Các rốt cuộc còn liên lụy con bao nhiêu nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-56.html.]
Nhìn con gái đang nửa dựa ghế nức nở, Nghiêm Thủ Nghiệp hổ hối hận, còn cách nào khác, chỉ thể ngập ngừng : "Cha cũng ngờ Lâm Đạm là một con nhím gai góc, thể đụng . Hay là, là con vẫn gửi thư cho Thang Bằng , nó nhất định sẽ giúp con."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lâm Đạm chỉ ở ngoại ô kinh thành hai đêm trở . Cửa tiệm bán cho Tần Nhị Nương, cô cần dọn đồ đạc của để nhường chỗ cho .
“Quán cô thể bán , cứ tiếp tục mở quán ăn Quê Nhà ?” Tần Nhị Nương cảm thấy lẽ là ngốc nhất đời, mua cửa tiệm của một lòng trả . Rốt cuộc ăn món của Lâm chưởng quỹ, cô cảm thấy cuộc sống thể nào chịu đựng nổi.
“Không mở nữa, chuyện ở kinh thành sắp xong , cũng nên nơi khác dạo chơi.” Lâm Đạm quen với cuộc sống phiêu bạt khắp nơi, sẽ ở một chỗ quá lâu.
Trong lúc chuyện, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng đập cửa “cốp cốp cốp”, còn cao giọng hô: “Lâm chưởng quỹ về ? Khi nào mở cửa buôn bán ? Lâm chưởng quỹ, Lâm chưởng quỹ…” Hô liên tục một hồi lâu mà nhận hồi âm, bên ngoài lúc mới thở ngắn than dài rời .
Tình huống xảy thường xuyên trong mấy ngày Lâm Đạm vắng. Hầu như cứ một lát thực khách đến gõ cửa hỏi thăm. Quán ăn Quê Nhà đóng cửa, dân nam thành ăn món quê chính gốc, chỉ thể mơ mộng. Thời buổi , những thể rời quê hương xa xôi đến kinh thành kiếm sống đa phần là những đàn ông khỏe mạnh. Họ căn bản nấu ăn, dù cũng thể hương vị của Lâm Đạm, nên đành gặm bánh ngô.
Đang những ngày tháng , ai về cuộc sống khổ cực? Có đồ ăn ngon rẻ, ai ăn bánh ngô? Lâm chưởng quỹ ở đây, cuộc sống thật gian nan!
Lâm Đạm dường như gì về động tĩnh bên ngoài, chỉ lo thu dọn đồ đạc. Tần Nhị Nương khinh bỉ, khẩy : “Cứ mở cửa, cho chúng nó tức chết! Ngày thường ăn đồ ngon trong quán như , đến lúc gây sự một ai tay giúp đỡ, một đám súc sinh vong ân bội nghĩa!”
Lâm Đạm mỉm , gì. Súc sinh thì đến mức, chỉ là thói đời nóng lạnh mà thôi. cô vẫn cảm ơn Tần Nhị Nương. Ngày hôm đó nếu cô dẫn theo các cô nương trong lầu đ.á.n.h đuổi Chu thị, chừng Chu thị còn gây sự lâu hơn. Người khác giúp , đó là tình nghĩa; giúp, đó cũng là bổn phận, thể trách ai .