[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:44:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miếng ngọc chỉ to bằng lòng bàn tay, chất ngọc tầm thường, màu sắc cũng chẳng gì đặc biệt. Nếu hai chữ “Sắc tạo” khắc đó, lẽ vứt đường cũng ai thèm nhặt. chỉ vì hai chữ , Cừu tiểu đầu bếp thể quỳ xuống dập đầu tạ ơn, dù trong lòng uất ức đến mấy cũng thể thốt lên một tiếng “Không”.
Lâm Đạm cũng quỳ theo, nhưng khóe miệng nở một nụ mỉa mai. Từ khi Nghiêm Lãng Tình ngự trù, ả thường xuyên tìm kiếm mỹ vị dân gian cho hoàng đế. Quán ăn nào món ngon, danh tiếng vang xa, ả liền đề cử món đó lên Hoàng thượng, đưa thực đơn hoàng gia.
Ban đầu, những đầu bếp chọn còn vô cùng ơn, nhưng mới nhận một sự thật cay đắng: một khi món ăn dâng lên Hoàng thượng, họ sẽ phép bán món đó nữa, nếu sẽ mang tội đại bất kính. Một món ăn mới là thành quả của hàng tháng, thậm chí hàng năm trời khổ công nghiên cứu. Vậy mà chỉ bằng một câu nhẹ tênh, ả cướp bộ tâm huyết và cả con đường kiếm sống của khác, chẳng khác gì một tên thổ phỉ.
Lâm Đạm quá hiểu bản chất của nhà họ Nghiêm nên hề ngạc nhiên tức giận. Cô dậy, chậm rãi : “Làm phiền công công chuyển lời tới Nghiêm ngự trù, rằng Lâm Đạm trở về, cùng cô tái đấu một trận. Nghe xong cô sẽ tự hiểu.” Dứt lời, cô đưa một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Người đàn ông trẻ vẻ với Nghiêm Lãng Tình, những nhận ngân phiếu mà còn khẩy: “Chuyện của cô và Nghiêm ngự trù, từng chính miệng cô kể. Năm đó cô bằng cô , bây giờ hai là một trời một vực, gì đến chuyện tái đấu?”
“Vậy thì phiền ngài với cô , bốn món ăn đều do , liên quan đến Kiều Viên quán. Muốn công thức thì đến nam thành tìm . Nếu sợ, thì cứ xem như bỏ qua chuyện .” Lâm Đạm thản nhiên rút ngân phiếu, giọng vẫn bình thản, kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
“Bốn món là do cô ?” Người đàn ông trẻ cũng xuất từ Ngự Thiện Phòng, tay nghề và vị giác hề tầm thường. Vừa nếm thử cả bốn món ở đại sảnh, đương nhiên trình độ của Lâm Đạm đạt tới mức nào. Kỹ năng dùng dao, kiểm soát lửa, nêm nếm gia vị của cô đều thuộc hàng thượng thừa, hề thua kém các đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng. Mới lúc nãy còn dám bốn chữ “một trời một vực”, giờ đây mở miệng nữa.
“Đương nhiên,” Lâm Đạm gật đầu, “Xin công công giúp Lâm mỗ chuyển lời.”
Người đàn ông trẻ cô thật sâu phất tay áo bỏ . Cừu tiểu đầu bếp lúc mới hồn, kinh ngạc thốt lên: “Sư phụ, ngờ thật sự thù oán với Nghiêm ngự trù! Người dốc hết tài năng giúp Kiều Viên quán sáng tạo món mới, chính là để dụ cô mặt ?”
Lâm Đạm tháo chiếc khăn trùm đầu ám đầy khói bếp, khẽ : “Có thù oán là thật, nhưng đến mức dốc hết tài năng. Cô chiêu, tiếp chiêu, chỉ mà thôi. Mỹ vị đời ngàn vạn, chỉ bốn món ăn thì đáng là gì.”
Cừu tiểu đầu bếp tiễn cô xe, chân thành : “Sư phụ, con thấy giỏi hơn Nghiêm ngự trù nhiều. Người sẵn sàng đem tuyệt học của truyền cho khác, còn Nghiêm ngự trù chỉ cướp đoạt tâm huyết của thiên hạ. Bất kể là nấu ăn , cô đều bằng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-50.html.]
Lâm Đạm dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán Cừu tiểu đầu bếp mới mỉm rời . Về đến nam thành, cô thấy con hẻm Tam Xoa vây kín , bên trong loáng thoáng vọng tiếng , cùng với những lời xì xào của đám đông: “Không ngờ ông chủ quán là loại khi sư diệt tổ, đến cả tiền phúng viếng sư phụ cũng tham lam!”
“ là tri nhân tri diện bất tri tâm. Nhìn bà chủ nhỏ ngày nào cũng tươi , ai bên trong độc ác đến thế! Hai con họ còn trẻ mà ở , đúng là quả báo.”
“Phải đấy, một góa phụ trẻ tuổi mà gây dựng cơ ngơi thế , chẳng dùng thủ đoạn gì. Bẩn thỉu, thật bẩn thỉu!”
Nghe đến đây, Lâm Đạm cần hỏi cũng , nhà họ Nghiêm giở trò cũ, đến tận cửa gây chuyện. Cô nhanh chóng chen qua đám đông, quả nhiên thấy Tề thị tóc tai rối bù bệt đất, mặt và cổ đầy vết cào, hẳn là xô xát với ai đó. Chiếc niêu đất đặt cửa đập vỡ, nước kho lênh láng khắp nơi, còn thịt kho đám đông hiếu kỳ tranh lấy sạch. Bàn ghế trong quán cũng sứt mẻ, Tiểu Trúc và Thược Dược đang dọn dẹp, ai cũng vết thương.
Mười năm trôi qua, nhà họ Nghiêm vẫn ngang ngược như , luôn thích dồn khác đường cùng. Lâm Đạm của hôm nay còn là Lâm Đạm của mười năm , bất lực chút sức phản kháng. Cô mặc kệ những lời chỉ trỏ, bình phẩm và ánh mắt khinh miệt của , đỡ Tề thị dậy đóng chặt cửa .
“Từ hôm nay, quán chúng sẽ tạm nghỉ.” Giọng cô vẫn bình thản, “Nhân dịp rảnh rỗi, cứ đây đó chơi. Xong chuyện ở đây, chúng sẽ xuống Giang Nam.”
“Khi nào mới rời kinh thành?” Tề thị ở đây thêm một khắc nào nữa, bà quá sợ hãi nhà họ Nghiêm.
“Sẽ nhanh thôi, cứ thu dọn đồ đạc .” Lâm Đạm trở về kinh thành vốn để kiếm tiền mở quán, mà là để giải quyết ân oán xưa. Cửa tiệm đập phá gây cho cô chút tổn thất nào, danh dự bôi nhọ cũng chẳng cô tổn thương.
“Được, thu dọn hành lý ngay. Ta từ là đừng về, đừng về, mà con cứ . Lần , chúng sẽ bao giờ nữa, ?” Tề thị vẫn còn sợ hãi hỏi.
“Được, chúng sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để an cư.” Lâm Đạm nhẹ nhàng trấn an Tề thị. Cô đương nhiên sẽ kể cho bà về cuộc tỷ thí nấu ăn, sợ rằng bà sẽ ăn ngon ngủ yên. Trong mắt quý nhân, ngự trù chỉ là kẻ hầu hạ, nhưng với dân thường, họ là những thể đắc tội.
Mọi dọn dẹp quán xong xuôi ai về phòng nấy. Nào ngờ, nửa đêm nhà bếp bỗng dưng bốc cháy. Nếu Lâm Đạm quen bôn ba nam bắc, luôn tính cảnh giác cao và tỉnh giấc kịp thời, lẽ tất cả thiêu chết. Sau khi dập tắt ngọn lửa, Lâm Đạm phát hiện một đống củi cháy dở và mùi dầu hỏa nồng nặc chân tường. Cô lập tức hiểu kẻ cố ý phóng hỏa, và hung thủ là ai thì cần đoán cũng .