[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-04 11:49:42
Lượt xem: 2
Giữa ngàn vạn tia sét màu tím đang gầm thét, hỗn loạn, một nữ tu tóc dài rối tung đ.â.m một thanh kiếm sắc bụng một nam tu. Nam tu miệng ngậm m.á.u tươi, hai mắt trợn trừng, dường như vô cùng kinh ngạc. Nữ tu chỉ cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng , từ từ rút lưỡi kiếm .
Sấm sét đầy trời chiếu rọi màn đêm như ban ngày. Gương mặt nam tu ánh chớp lúc tỏ lúc mờ trông vô cùng nhợt nhạt. "Lâm Đạm, là ..."
Đôi mắt chút gợn sóng của nữ tu khẽ lóe lên, cô thì thầm: "Ngươi... là ảo giác của ?"
, nữ tu đang độ kiếp. Cô vốn tưởng nam tu chỉ là ảo giác do tâm ma sinh , ngờ là thật. Nữ tu, cũng chính là Lâm Đạm, cuối cùng ngẩng đầu lên bầu trời dày đặc sấm sét, về phía các tu sĩ đang lơ lửng hoặc cưỡi kiếm ở xa. Lúc cô mới nhớ hôm nay là đại điển kết lữ của , và nam tu mặt chính là đạo lữ mà cô theo đuổi mấy ngàn năm, cũng bầu bạn mấy ngàn năm.
thì chứ? Sự chờ đợi cố chấp, sự theo đuổi điên cuồng, sự bầu bạn dài lâu, cuối cùng cũng bằng một cái ngoảnh đầu vô tình của yêu nữ . Cho dù minh ước sắp ký kết, chỉ cần yêu nữ xuất hiện, từ đôi môi mỏng đỏ thắm khẽ thốt một âm tiết như như , là thể khiến đàn ông mắt lập tức mất lý trí.
Thời gian ngược một canh giờ :
Thấy đạo lữ chần chừ mãi chịu chích đầu ngón tay để cùng lập minh ước, Lâm Đạm còn gì hiểu? Khoảnh khắc , sâu đôi mắt đầy giãy giụa và hối hận của đạo lữ, Lâm Đạm bỗng nhiên thấu tỏ điều. Cô kéo tấm lụa hồng đang khoác xuống, gỡ bỏ những món trang sức lộng lẫy mà nặng trĩu, chút do dự rời .
Khách khứa đến dự lễ còn kịp ồ lên, trưởng bối hai bên cũng kịp quát mắng, thì bầu trời vốn đầy bỗng chốc mây đen cuồn cuộn và tầng tầng sấm sét nuốt chửng. Gió lớn gào thét, mang theo uy áp hiển hách của Thiên Đạo, như những lưỡi d.a.o sắc lẹm cứa mặt các tu sĩ, khiến họ đồng thời rùng . Đây là kiếp vân và kiếp lôi. Giờ khắc , trong một cảnh đặc biệt như , độ kiếp?
Người độ kiếp ai khác, chính là Lâm Đạm. Cô tu luyện Vô Cực Đạo của Vô Cực Tiên Tông. Tục gọi đạo pháp ba nghìn, mỗi loại đều ảo diệu riêng, Vô Cực Đạo là một trong những con đường khó nhất, chú trọng “Đạo pháp vô cùng, đạo tâm vô cấu, đạo thể vô dục”. Chỉ khi ba điều , mới khả năng chạm đến đại đạo chân chính.
Trong lòng Lâm Đạm vẫn mang một thể buông, thể bỏ, thể vô d.ụ.c vô cầu? Vì , cho dù cô mang Cửu Âm Chi Thể, là đơn hệ Thiên linh căn, xưng là kỳ tài ai sánh bằng của giới tu chân, cũng kẹt ở kỳ Độ Kiếp suốt hơn sáu trăm năm.
cô hề vội vàng. Thang Thăng Thiên của giới vì hủy, dù độ kiếp thành công, cuối cùng cũng sẽ tiêu tán trong trời đất. Phi thăng và tử vong gần như là một. Cô vội vì sợ chết, mà là lo lắng thể tiếp tục bầu bạn cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-1.html.]
Cô trong lòng vẫn còn sâu sắc nhớ thương một khác. cả, khi gặp kiếp nạn, chính cô là rời bỏ; khi rơi vực sâu, chính cô là thường bạn sớm hôm. Nếu trái tim là khối băng ngàn năm tan, thì cô chính là ngọn lửa chín dương, thề sẽ tan chảy nó.
Cô vẫn luôn tin chắc rằng cuối cùng sẽ đổi sự để tâm và yêu thương của , cho đến tận giờ khắc ...
Thế là thứ đều đổi, cũng thứ đều phai nhạt.
Thứ gắt gao nắm trong tay, dù dùng bao nhiêu sức cũng giữ , một khi buông , mất chỉ là chấp niệm và tâm ma, nhận là trời cao biển rộng. Lâm Đạm trả đạo lữ cho yêu nữ vội vã chạy đến, đó từng bước từng bước khỏi đại điện, đến đám mây đen kịt của kiếp vân. Mấy trăm năm vượt qua tình quan, thế mà trong phút chốc thể thấu. Cô độ kiếp phi thăng.
Tâm ma vẫn còn đang giãy giụa, huyễn hóa vô cảnh tượng ngọt ngào nhưng bọc trong t.h.u.ố.c độc, ý đồ cản trở bước chân của Lâm Đạm, đều cô vung kiếm c.h.é.m đứt. Thang Thăng Thiên hủy, cô độ kiếp thất bại là chết, độ kiếp thành công cũng là chết, chung quy thoát khỏi kết cục duy nhất . thì chứ? Cô dây dưa với những nữa. Trần thế quá vẩn đục, Thiên Đạo quá rộng lớn, cho dù hóa thành một làn gió mát, cô cũng ngao du nơi chân trời.
cô hiểu đạo lữ rốt cuộc đang nghĩ gì, tùy tiện nhảy lôi kiếp, tiến ảo giác, đưa mũi kiếm của cô. Phải đối phương cũng là đại năng kỳ Độ Kiếp, là nhất kiếm tu của Nam Hoa đại lục, lý nào tránh đòn tấn công của .
"Lâm Đạm," nam tu màng đến vết thương đầm đìa m.á.u ở bụng, gắt gao nắm lấy mũi kiếm của Lâm Đạm, cầu xin , "Đừng ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
"Không ," Lâm Đạm chậm rãi rút thanh kiếm khỏi lòng bàn tay , giọng điệu mơ hồ, "Ta còn thể ?" , thì còn thể ? Vẫn như đây, liều mạng đuổi theo bước chân, bóng hình của ngươi ? Ta theo ngươi lảo đảo xông pha mấy ngàn năm, đến bây giờ mới phát hiện, vẫn là nên con đường của riêng .
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm ngay cả thanh kiếm trong tay cũng cần, tiện tay ném sang một bên bay về phía Thang Thăng Thiên đứt gãy. Nam tu vội vàng đuổi theo, nhưng vì vết thương quá nặng mà chậm một bước, chỉ thấy trung vỡ một cái lỗ lớn, nuốt chửng cả Lâm Đạm và kiếp lôi . Đợi đuổi đến chân trời thì còn gì cả. Kiếp vân, kiếp lôi, ánh điện, giai nhân, đều tựa như bọt biển, tan biến còn một mảnh.
"Lâm Đạm!" Tiếng gọi khản đặc của nam tu vang vọng trong màn đêm mênh mông, thật lâu tan...
"Chúc mừng ký chủ trở về." Lâm Đạm mở mắt, bên tai vang lên một giọng vô cảm. "Ký chủ tiến thế giới cấp S và thuận lợi nhận vật phẩm đặc thù [Vô Cực Đạo Tâm], xin hỏi ký chủ đổi thành tích phân ngay lập tức ?"