Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:09:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một linh cảm xấu xẹt qua lòng Hoàng Đế: "Vậy thì không biết Hoàng Hậu và Thái Tử của Sở Hoàng là ai?"

"Hoàng Hậu và Thái Tử của bản Hoàng!" Lâm Cẩm Hi chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nhìn Minh Châu, duỗi hai tay ra với Minh Châu: "Minh Châu, còn không mau qua đây."

Thanh âm này giống như sấm sét, không chỉ có Hoàng Đế, mà hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Hoàng Đế cũng đột nhiên đứng dậy, hắn ta nắm lấy cánh tay Minh Châu, bảo vệ Minh Châu sau lưng, nhìn Lâm Cẩm Hi cảnh cáo: "Sở Hoàng, có một số việc không thể nói linh tinh!"

Ở bên dưới vẻ mặt của Tấn Vương và An Dật Vương cũng rất khó coi, nếu không phải trong đầu bọn họ có một chút tỉnh táo cuối cùng, e rằng lúc này hai người bọn họ đã vội vã xông tới.

"Ta có đang nói linh tinh hay không, Lương Hoàng có thể hỏi Ngu Quốc phu nhân đang đứng sau lưng ngươi!" Ánh mắt Lâm Cẩm Hi không rời khỏi Minh Châu: "Minh Châu, ba năm không gặp, nàng có nhớ ta không?"

Mãi cho đến lúc này, ba người Hoàng Đế, Tấn Vương và An Dật Vương đột nhiên phát hiện ra rằng Sở Hoàng trước mặt thật sự có ba phần giống tiểu Tiễn Chi.

Như vậy...

Trong mắt Tấn Vương hiện lên vẻ đau đớn khôn cùng.

Người cha ruột không biết là ai của tiểu Tiễn Chi, chẳng lẽ là tân đế của Đại Sở trước mặt sao?

Minh Châu nhất thời không nhúc nhích, Lâm Cẩm Hi thất vọng thở dài, cũng không ép buộc Minh Châu nữa. Vừa rót một ly rượu nữa, cầm ly rượu rồi đi đến chỗ Tấn Vương: "Bản Hoàng kính Vương gia một ly, ba năm qua ở Đại Sở bản Hoàng gặp rất nhiều nguy hiểm. Chỉ có thể để Minh Châu và Chi Chi ở lại phủ của Vương gia. Còn Vương gia đúng thật không hổ danh là chiến thần của Đại Lương, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của bản Hoàng, bảo vệ Minh Châu và Chi Chi rất tốt.” Nói xong, Lâm Cẩm Hi uống hết rượu trong chén.

Tấn Vương : "..."

Cạch một tiếng, Tấn Vương bóp vỡ ly rượu trong tay.

Ức h.i.ế.p người quá đáng!

Ánh mắt hắn bùng lên lửa giận, hắn nhìn Lâm Cẩm Hi với ánh mắt hận thù sâu sắc.

Nếu không phải không đúng thời gian và địa điểm, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Cẩm Hi ngay lập tức.

Về phần triều thần, triều thần cũng bị chuyện của Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Ác! Quá tàn ác.

"Sở Hoàng, loại chuyện liên quan đến thanh danh của phụ nữ như vậy không phải muốn nói gì cũng được. Cả thiên hạ đều biết rằng Ngu Quốc phu nhân đã từng là Vương phi được bản Vương cưới hỏi đàng hoàng. Bản Vương kính trọng ngươi vì ngươi là chủ nhân của thiên hạ Đại Sở nhưng không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn để cho ngươi bôi nhọ Ngu Quốc phu nhân như vậy.”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Lâm Cẩm Hi: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-88.html.]

Nhìn Tấn Vương, Lâm Cẩm Hi đột nhiên bật cười.

Thú vị, rất thú vị. Rõ ràng biết Thi Minh Nguyệt mới là nữ nhân đêm đó, biết Minh Châu lừa gạt hắn nhưng hắn vẫn tự lừa dối mình là vì không thể buông tay Minh Châu sao? Phải nói là Tấn Vương quá thiếu quyết đoán, hắn có hơi thất vọng.

Lâm Cẩm Hi không đôi co với Tấn Vương nữa, hắn lại quay sang nhìn Minh Châu: "Minh Châu, con trai chúng ta đâu, sao không để nó đến gặp phụ thân ruột của nó là ta đây?"

Còn muốn gặp tiểu Tiễn Chi sao? Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, hắn ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Minh Châu ngăn lại.

"Minh Châu." Hoàng Đế ngạc nhiên.

Minh Châu lắc đầu với hắn ta, chậm rãi cúi người xuống, cầm một bình rượu bạch ngọc chứa đầy rượu ở trên bàn lên. Nàng mỉm cười, lả lướt yểu điệu đi tới trước mặt Lâm Cẩm Hi.

Một lần nữa lại cảm nhận được hơi thở của Minh Châu ở cự ly gần, toàn thân Lâm Cẩm Hi bồn chồn, nếu không phải không đúng lúc, hắn sợ mình sẽ lập tức kéo Minh Châu chìm vào ảo mộng đẹp đẽ được dựng lên khi ngày đêm nhớ nhung Minh Châu ở Sở quốc.

"Minh Châu." Nụ cười giả tạo trên mặt hắn nhạt dần.

"Lâm Cẩm Hi." Minh Châu gọi tên hắn: "Ta cuối cùng cũng hiểu, hóa ra ta vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của ngươi!"

"Ta nói mà, ngươi có năng lực như vậy, làm sao có thể trong ba năm cũng không g.i.ế.c nổi một nữ nhân? Bây giờ nghĩ lại, e rằng không phải là không thể giết, mà là không muốn giết! Nếu g.i.ế.c Thi Minh Nguyệt rồi thì làm sao ta còn bị Tấn Vương ghét bỏ, làm sao có thể đẩy ta đến tình huống tuyệt vọng như vậy? Nếu không có sự chăm sóc của Bệ hạ và Hoàng thúc, sợ rằng bây giờ khi ta nhìn thấy ngươi, sẽ giống như nhìn thấy một vị thần, chỉ nghĩ rằng ngươi là cái phao duy nhất có thể cứu ta khỏi biển khổ. Sau đó là sự biết ơn, tôn sùng, kính sợ ngươi và không bao giờ có thể rời khỏi ngươi nữa!”

"Minh Châu." Lâm Cẩm Hi cau mày: "Ta không có ý đó, chuyện của Thi Minh Nguyệt là ta cố ý. Nhưng ta không xấu xa như vậy, cố tình muốn tính toán nàng. Rất nhiều thứ, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, kết quả được tạo ra do nhầm lẫn ngoài ý muốn.”

"Không sao cả." Minh Châu mỉm cười vừa rực rỡ vừa quyến rũ với hắn.

Lâm Cẩm Hi bị mê hoặc, ngây ngốc nhìn Minh Châu.

Ngay sau đó...

Trước mặt mọi người, Minh Châu cầm bình rượu, đổ toàn bộ rượu trong bình lên đầu Lâm Cẩm Hi.

Lâm Cẩm Hi: "..."

Mọi người: "..."

"Chủ nhân." Hồng Cô luôn đứng ở bên cạnh nhưng có cảm giác tồn tại thấp nhất, kêu lên.

Lâm Cẩm Hi xua tay với Hồng Cô, chật vật lau rượu trên mặt.

"Minh Châu, đừng tức giận được không. Ta thừa nhận rằng ta đã sử dụng thủ đoạn nhưng ta làm tất cả là vì nàng. Nàng ngoan ngoãn theo ta trở về Đại Sở, nàng sẽ là Hoàng Hậu, còn Chi Chi sẽ là Thái Tử. Cả nhà ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”

Minh Châu lắc đầu, giễu cợt: "Lâm Cẩm Hi ơi Lâm Cẩm Hi, ngươi tự cho rằng ngươi thật sự hiểu ta sao? Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi cho ta một vị trí cao, ta sẽ bỏ qua những sai lầm trước đây của ngươi và vui vẻ đi theo ngươi ư?”

Loading...