Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:08:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thi Minh Nguyệt: "..."

Không thể nói rõ cảm giác đang từ từ trỗi dậy trong lòng vào lúc này. Chua chát, hối hận và có lẽ là nỗi đau khi bỏ lỡ.

"Ngay cả khi Tấn Vương phi phản bội ngài, ngay cả khi con của Tấn Vương phi không phải là con của ngài, ngài vẫn như cũ muốn đi theo con đường riêng của mình sao?"

Tấn Vương gật đầu: "Đúng vậy. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta đều không thể từ bỏ Minh Châu. Cho nên..." Hắn không trốn tránh nữa, nhìn thẳng vào Thi Minh Nguyệt: "Ta chỉ có thể có lỗi với hai mẹ con ngươi."

"Được rồi. Ta đã biết.” Thi Minh Nguyệt chịu đựng sự khó chịu: "Thi Minh Nguyệt ta không phải là người cầm lên được không buông xuống được. Mặc dù ta có ấn tượng tốt về ngài nhưng cũng không đến mức nhất định phải là ngài mới được. Cơ thể của Thần Thần hiện giờ đang cần ngài, vì vậy chúng ta không thể đi. Nhưng ngài yên tâm, đợi khi Thần Thần hoàn toàn khỏi hẳn, ta sẽ đưa nó đi ngay lập tức.”

Sau khi nói rõ ràng với Thi Minh Nguyệt, mỗi lần Tấn Vương đi gặp Thi Tinh Thần thì hắn đều cố ý tránh thời gian để không trùng với Thi Minh Nguyệt.

Về phần phía Minh Châu, hắn sẽ không buông tay. Nhưng hắn không biết phải làm gì để tháo gỡ bế tắc giữa họ, vì vậy hắn chỉ có thể không nghe, không nhìn, không nghĩ, tạm thời để bản thân đắm mình trong sự trốn tránh.

Thế nhưng ba ngày sau, hai đạo thánh chỉ kinh hoàng của triều đình đã làm cho hắn trở tay không kịp.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Một đạo thánh chỉ là Tấn Vương phi hưu phu, một đạo thánh chỉ là sắc phong Tấn Vương phi làm Ngu Quốc phu nhân.

Lần lượt được gửi đến Tấn Vương phủ.

Tấn Vương mơ mơ hồ hồ cầm lấy thánh chỉ hưu phu, cả người hoang mang đến cực điểm.

Đừng nói Tấn vương hoang mang, ngay cả các đại thần quý tộc nhận được tin tức này cũng cảm thấy Hoàng Đế điên rồi.

Cho nên nói bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ từ khi nào đã dan díu với Tấn Vương phi vậy? Thậm chí còn dám ngang nhiên làm điều mà cả thiên hạ sẽ phản đối đó là hạ chỉ cho Tấn Vương phi hưu phu.

"Yêu nữ, yêu nữ họa quốc!" Rất nhiều đại thần dậm chân đ.ấ.m n.g.ự.c than khóc ở nhà.

Về phần vì sao không dám nói trước mặt Hoàng Đế, đương nhiên là vào ngày nhận được tin tức, các đại thần đã vào cung tìm Hoàng Đế để xin thu hồi lại mệnh lệnh nhưng đều bị Hoàng Đế xử lý hết mà không hề do dự.

Thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, khiến cho các đại thần muốn đưa Tấn Vương phi vào chỗ c.h.ế.t đều sợ hãi. Cũng không dám nghĩ về bất cứ điều gì khác.

"Nương nương, xin người nhất định phải khuyên bệ hạ chuyện này!" Liễu phu nhân vào cung cầu kiến Liễu quý phi: "Người không biết bệ hạ hoang đường như thế nào đâu, phụ thân người tức đến bị bệnh luôn rồi."

Liễu quý phi cười cay đắng, mặc dù cả người đều ăn mặc sang trọng nhưng toàn thân toát ra khí tức âm u tối tăm: "Mẹ, con có cách gì chứ? Mẹ không biết sao, từ khi Tấn Vương cưới thê tử vào ba năm trước, bệ hạ không còn bước vào hậu cung nữa.

Liễu phu nhân: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-86.html.]

Vẻ mặt Liễu phu nhân kinh hãi, hoài nghi nhìn Liễu quý phi: "Sao, làm sao có thể, ba năm bệ hạ không vào hậu cung."

"Đúng vậy! Ba năm qua người có nghe thấy có phi tần nào mang thai hay không?”

Liễu phu nhân ngập ngừng hỏi: "Cho nên trong hậu cung không sinh ra Hoàng tử hay Công chúa là vì bệ hạ không vào hậu cung sao? Nhưng mà tại sao?”

"Còn có thể là vì cái gì?" Liễu quý phi cười buồn bã: "Đương nhiên là bởi vì ngài ấy muốn để cho Ngu Quốc phu nhân xem! Nếu không, ngài ấy sẽ lấy gì để đấu với Tấn Vương chứ?”

"Thật hoang đường, quá hoang đường rồi." Liễu phu nhân không khỏi tức giận mắng.

"Mẹ, nói nhỏ một chút! Bệ hạ không dễ gì giành được, bây giờ ngài ấy tuyệt đối không dung tha cho người khác bất kính với Ngu Quốc phu nhân.”

Liễu phu nhân giống như vịt bị bóp cổ, trong chốc lát không phát ra âm thanh nào.

"Mẹ, con mệt rồi, mẹ trở về đi! Nói với phụ thân đừng tham gia vào chuyện này nữa.” Liễu quý phi mệt mỏi xua tay với Liễu phu nhân.

Sau khi Liễu phu nhân như người mất hồn rời đi, Liễu quý phi chậm rãi đi tới trước gương đồng.

Trong gương là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp rực rỡ khiến mọi người có thể quên đi tất cả. Nhưng so với Ngu Quốc phu nhân thì giống như là một con đom đóm so với ánh trăng sáng.

"Đúng vậy! Làm sao bệ hạ có thể không yêu một mỹ nhân như vậy?" Hoàng Đế là chủ của thiên hạ, chỉ cần hắn ta có suy nghĩ và nắm trong tay quyền lực thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ ra tay.

Hắn ta chịu đựng được đến tận bây giờ mới ra tay thì đã nằm ngoài dự liệu của Liễu quý phi rồi.

Chỉ là, Tấn Vương...

Nghĩ đến người mình yêu khi còn trẻ tuổi mà mình luôn trân trọng đặt trong lòng, tim Liễu quý phi đau nhói. Bị cướp thê tử một cách mất mặt như vậy, chắc hắn phải rất đau đớn!

Nhưng nàng ta có dám ầm ĩ với Hoàng Đế và đứng lên bênh vực Tấn Vương không? Nàng ta không dám, ba năm trước nàng ta dám nhưng bị Hoàng Đế hắt hủi ba năm. Tình người nóng lạnh đã nhìn thấy nhiều rồi, cho dù có kiêu ngạo, không thực tế đến mức nào đi nữa thì tất cả cũng dần bị mài mòn.

Bây giờ nàng ta chỉ hy vọng Hoàng Đế sẽ không bị Ngu Quốc phu nhân mê hoặc đến nỗi hoàn toàn mê muội sau đó lại làm ra một số chuyện thái quá khác.

Trong cung Càn Thanh, mặc dù Minh Châu đã nhận phong hiệu Ngu Quốc phu nhân nhưng phủ đệ của nàng vẫn chưa được sửa xong, cho nên chỉ có thể sống tạm ở chỗ này của Hoàng Đế.

Nhưng may mắn là Minh Châu không sống nhiều trong cung, chỗ của Hoàng Đế rất tráng lệ, còn có rất nhiều thứ để thưởng thức, do đó Minh Châu khá hài lòng.

Minh Châu lười biếng nằm trên nhuyễn tháp ăn trái cây, Hoàng Đế bế tiểu Tiễn Chi trong tay đi tới.

Loading...