Ngu Quốc phu nhân, nghe có vẻ ghê gớm!
"Ngài thật sự có thể cho ta những thứ này sao?"
"Đương nhiên." Hoàng Đế cười dịu dàng: "Trẫm biết nàng không muốn bị trẫm giam cầm trong cung. Nhưng nếu nàng thật sự hưu phu, triều đình và dân chúng chắc chắn sẽ đầy ác ý với nàng. Mà nếu nàng trở thành Ngu Quốc phu nhân thì nàng có thể kê cao gối ngủ không phải lo điều gì bởi vì bản thân nàng đã có đủ sức mạnh để bảo vệ chính mình.”
Trong lòng Minh Châu dậy sóng khi nghe thấy điều này, nàng đẩy An Dật Vương ra, vội vàng chạy đến chỗ Hoàng Đế: "Nếu ngài có thể làm theo những gì ngài nói thì tạm thời ta có thể trở về cung với ngài."
"Minh Châu." An Dật Vương nhíu mày gọi nàng.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Ngu Quốc phu nhân cái gì? Nghe có vẻ như rất ghê gớm nhưng nói đến cùng chẳng phải là ở dưới mí mắt của Hoàng Đế sao? Nếu Minh Châu thật sự trở thành Ngu Quốc phu nhân và nhận cấm vệ quân do Hoàng Đế ban tặng. Vậy thì có cấm vệ quân bảo vệ Minh Châu chặt chẽ, làm sao hắn có thể gặp nàng được nữa? Những người đó đều là tâm phúc của Hoàng Đế, nhất định họ sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Hoàng Đế ngăn cản hắn.
Minh Châu không muốn nghe An Dật Vương nói điều gì đó mất vui vào lúc này, nàng chỉ muốn Hoàng Đế thực hiện lời hứa của mình càng sớm càng tốt. Nàng ôm lấy cánh tay của Hoàng Đế, khẽ nói: "Vậy ngài phải hạ chỉ nhanh lên!"
Hoàng Đế cúi xuống hôn lên trán Minh Châu, liếc mắt nhìn An Dật Vương một cách châm biếm: "Được."
Minh Châu không quan tâm đến An Dật Vương, nàng đi theo Hoàng Đế trở về cung. Đương nhiên, Tiểu Tiễn Chi cũng bị bọn họ dắt đi.
Sắc mặt An Dật Vương tối sầm lại, lúc này hắn đang đè nén cơn giận trong lòng, vô cùng muốn lập tức g.i.ế.c vua.
...
Tấn Vương nhìn Thi Tinh Thần đang ngồi ngoan ngoãn với vẻ mặt phức tạp, hai cha con nhìn chằm chằm vào nhau.
Một lúc lâu sau, Tấn Vương lên tiếng trước: "Con tên là Thần Thần nhỉ! Ta là phụ thân của con.”
"Phụ… phụ thân.” Thi Tinh Thần căng thẳng gọi Tấn Vương, nhớ ra điều gì đó, vội vàng xuống khỏi giường hành lễ với Tấn Vương.
Tấn Vương bất đắc dĩ đè nó xuống: "Con đang làm gì vậy? Thân thể con còn quá yếu, không cần phải xuống giường.”
Thi Tinh Thần hổ thẹn: "Lần đầu tiên con nhìn thấy phụ thân nên cúi đầu hành đại lễ trước phụ thân mới phải."
Tấn Vương: "..."
Thi Tinh Thần và tiểu Tiễn Chi có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, Thi Tinh Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất biết nghĩ cho người khác. Còn Tiểu Tiễn Chi, Tiểu Tiễn Chi thừa hưởng tính cách của Minh Châu nhiều hơn. Ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, khi sự lựa chọn của người khác không đúng với ý muốn thì sẽ khóc nháo không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-85.html.]
Tiểu Tiễn Chi từ bé đều là do Tấn Vương nuôi nấng, hắn đã quen với việc vô lý của trẻ con. Bây giờ đột nhiên gặp phải một đứa trẻ con cùng tuổi nhưng hoàn toàn khác. Chỉ cảm giác thấy mọi thứ dường như không chân thực.
"Chuyện hành lễ để sau rồi nói, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu của con là chăm sóc cơ thể cho tốt." Tấn Vương trấn an nó.
"Vâng ạ." Thi Tinh Thần có nề nếp đáp.
Tấn Vương : "..."
Đứa bé này quá nghiêm chỉnh, Tấn Vương như bị trói chân trói tay, không biết làm thế nào để ở chung cùng với nó.
"Con nghỉ ngơi trước đi! Ta có chuyện muốn bàn bạc với mẹ con.”
Thi Tinh Thần gật đầu nhưng cũng không nằm xuống mà nhìn theo đợi Tấn vương đi ra ngoài, nó mới thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống.
Bên ngoài phòng, Tấn Vương cũng từ từ thở ra.
Đó rõ ràng là con của hắn nhưng không biết tại sao, khi ở cùng với Thi Tinh Thần luôn thiếu đi tình cảm ấm áp giữa cha con, mà nhiều hơn trách nhiệm phải đối mặt. Hay là... Tấn Vương nghĩ đến tiểu Tiễn Chi, trong lòng lại đắng chát. Sau khi dồn tất cả tình yêu thương của người cha cho một đứa bé, rất khó để có thể một lần nữa dành tình cảm lên một đứa bé khác phải không?
"Vương gia." Nhìn thấy Tấn vương đi ra, trên mặt Thi Minh Nguyệt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thần Thần rất ngoan ngoãn!"
"Ừm." Tấn Vương gật đầu: "Rất ngoan, quá ngoan ngoãn. Thậm chí còn khiến người ta có cảm giác không biết nên ở chung như thế nào, luôn sợ mình sẽ vì vô tâm mà khiến nó phải chịu ấm ức.”
Vẻ mặt Thi Minh Nguyệt dịu dàng: "Nó chính là như vậy nhưng sau một thời gian dài, ngài sẽ biết ở cùng với nó là một việc thoải mái như thế nào." Không cần hoàn toàn quá lo lắng cho nó, chỉ cần bảo nó làm theo sắp xếp của mình từng bước một, nó sẽ nghiêm túc ngoan ngoãn thực hiện. Thậm chí còn bớt lo hơn nhiều so với người lớn.
"Thi cô nương." Ánh mắt Tấn Vương rất phức tạp.
Thi Minh Nguyệt không vui nói: "Chúng ta cũng đã có quan hệ như vậy, sao ngài còn gọi ta là Thi cô nương? Gọi ta là Minh Nguyệt được rồi.”
Tấn Vương: "..."
Tấn Vương chắp tay sau lưng, quay lưng không nhìn Thi Minh Nguyệt: "Rốt cuộc đêm đó của chúng ta cũng chỉ là một sai lầm. Nếu không phải có Thần Thần, có lẽ kiếp này chúng ta đã không gặp lại nhau. Ta sẽ không cướp Thần Thần, đương nhiên ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể đồng ý. Dù sao cũng là ta nợ các ngươi. Nhưng ta hy vọng rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ dừng lại ở đó. Ta đã có Vương phi và một đứa con trai, không thể tiếp nhận thêm bất cứ ai khác nữa.
Thi Minh Nguyệt: "..."
Nụ cười trên môi của Thi Minh Nguyệt từ từ đông cứng: "Vậy ý của ngài là muốn chúng ta cút đi."
"Ý của ta không phải như vậy." Tấn Vương đau đầu: "Nếu không phải ta tìm nhầm Minh Châu, nếu như ta tìm được ngươi trước thì có lẽ chúng ta có thể trở thành một cặp phu thê tôn trọng lẫn nhau. Nhưng bây giờ đã thành ra như vậy, tất cả tình yêu và đam mê của ta đã được trao cho hai mẹ con Minh Châu. Ta không thể và cũng không có tinh lực để đối xử với hai người như thế nữa.”