Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:07:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phụ vương không để ý đến ta, mẫu phi cũng không ở đây.” Tiểu Tiễn Chi cất giọng đáng thương vô cùng, dường như đã phải chịu sự tủi thân rất lớn.

“Được rồi không khóc nữa, hoàng thúc tổ ở đây rồi.”

“Hoàng bá phụ cũng ở đây rồi.” Hoàng Đế cũng tiến lên an ủi Tiểu Tiễn Chi.

Ánh mắt của Tấn Vương u ám vô vùng nhìn hai người họ, nở một nụ cười trào phúng với Minh Châu: “Ta còn tưởng ba ngày nay nàng xảy ra chuyện gì, hóa ra là có người bầu bạn, vui vẻ đến quên cả trời đất.” Hắn ăn nói quái gở.

Khi hắn yêu Minh Châu đã bị lá che mắt, rất nhiều chuyện không thích hợp hắn đều tự động tìm lý do hợp lý hóa cho Minh Châu, hoàn toàn không hề nghi ngờ Minh Châu. Mà khi tình yêu của hắn chịu đả kích mà đóng băng lại, những chuyện không thích hợp lúc trước trong nháy mắt ùa về lại trong đầu hắn.

Thật đúng là buồn cười! Hóa ra hoàng huynh tốt của hắn, hoàng thúc tốt của hắn đều mơ ước thê tử của hắn!

Cái gì mà vì thích Chi Chi cho nên đối xử tốt với Minh Châu, cuối cùng là thích Chi Chi hay là mẫu thân của Chi Chi?

Nực cười hắn cứ giống như tên ngốc, bị ba người bọn họ hợp tác trêu chọc. Còn cùng bọn họ biểu diễn huynh đệ thân thiết, thúc hiền từ cháu hiếu thảo, chỉ sợ bọn họ từ lâu đã ở trong tối mà cười nhạo hắn là một tên ngốc! Tùy tiện tìm một cái cớ là có thể lừa gạt được hắn.

“Minh Châu.” Cảm xúc lúc này của Tấn Vương không ổn, Hoàng Đế lo lắng gọi tên Minh Châu.

Tấn Vương nhìn Hoàng Đế bằng ánh mắt chán ghét, trước kia cung kính bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu, Minh Châu là để cho hắn ta gọi sao?

Minh Châu quay đầu nhìn hắn ta một cái, ý bảo hắn ta không cần nhúng tay vào: “Có một số việc, dù thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.” Minh Châu ý nói câu này cho Tấn Vương nghe.

“Tốt thôi!” Có một số việc cần nói rõ ràng, Tấn Vương cũng có chung suy nghĩ đấy. Hắn không quan tâm đến sự cảnh giác của An Dật Vương và Hoàng Đế mà kéo Minh Châu vào phòng, dưới cái nhìn của mấy người họ lần nữa đóng cửa phòng lại.

“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt nóng lòng, định đi ngăn cản.

Dưới cái nhìn của nàng ấy, Tấn Vương phi là một nữ nhân nguy hiểm có lòng dạ độc ác. Nàng ấy lo lắng Tấn Vương phi lại nói mấy lời kích thích, cơ thể suy yếu của Tấn Vương không chịu nổi.

“Đây là chuyện của bọn họ.” Hoàng Đế đè bả vai của Thi Minh Nguyệt lại ý bảo nàng ấy đừng nhúng tay vào.

Thi Minh Nguyệt: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-83.html.]

Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Minh Châu cùng với từng tiếng thở dốc nặng nề của Tấn Vương.

Rất lâu sau Minh Châu mở miệng: “Ngài có thể buông ta ra không? Ngài nắm tay ta đau quá.”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Đau, nàng cũng biết đau à?” Tấn Vương không chỉ không buông tay Minh Châu ra, ngược lại lại càng nắm chặt hơn.

Minh Châu: “...”

“Ngài thật sự làm ta đau đấy có biết không.” Minh Châu không giãy ra được, duỗi tay ra tát Tấn Vương một cái.

Mặt của Tấn Vương bị đánh lệch đi, bàn tay to cũng theo bản năng buông Minh Châu ra.

“Ngài oan ức, ngài oan ức cái gì?” Minh Châu nhìn Tấn Vương bằng ánh mắt chán ghét: “Lúc trước là ngài mang theo Thôi Văn Đạo đến Cẩm Tâm Các, cũng là ngài nói người ngài muốn tìm là ta. Ta chưa bao giờ nói rằng ta chính là nữ nhân đêm đó, là ngài tự cho mình là đúng mà ép thân phận này lên ta. Ta sai ở đâu?” Minh Châu vừa nói vừa khóc nức nở.

“Sai lầm duy nhất của ta chính là không nên vì không có ký ức của đêm đó mà cho rằng điều ngài nói là sự thật, sau đó vô cùng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền theo ngài.”

Tấn Vương không nói lời nào.

“Thấy sắc nảy lòng tham là ngài, nhận sai người cũng là ngài, kết quả lại thành tất cả đều do ta sai? Có phải vì thân phận của ta thấp kém, chỉ là hoa nương nên ngài đã nhận định rằng ta muốn bay lên cành cao, cố ý lừa gạt ngài?”

“Vậy Thi Tinh Thần thì sao?” Tấn Vương ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Châu: “Ta không tin nàng không hề nghi ngờ rằng nó là con trai của ta, cho nên nàng cố ý để Chi Chi đẩy nó xuống nước, nàng muốn g.i.ế.c nó?”

“Đúng vậy.” Minh Châu lớn giọng đáp: “Vì sao ta không thể g.i.ế.c nó. Ta không biết chân tướng, ta chỉ cho rằng trượng phu yêu thương ta vậy mà lại phản bội ta. Rõ ràng hứa hẹn chỉ có một mình ta nhưng lại lừa gạt ta mà sinh con cùng với nữ nhân khác. Vì sao ta không thể vì gia đình của ta, vì con trai của ta, diệt trừ kẻ xen vào kia?”

“Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó mới ba tuổi rưỡi, nó không hiểu cái gì cả, nó còn rất thích nàng nữa.” Hoa Tinh đã nói hết mọi chuyện cho hăn từ đầu đến cuối: “Sao nàng có thể ra tay được cơ chứ?”

“Vậy ngài muốn ta phải làm sao bây giờ? Mặc kệ sao, sau đó nhìn đứa nhỏ này cùng với mẫu thân của nó cướp đi tất cả mọi thứ của ta?” Minh Châu thất vọng nhìn Tấn Vương: “Ngài thật sự làm ta thất vọng quá, thứ ngài thích không phải là ta. Ngài thích nhan sắc của ta, là bộ dang diễm lệ này của ta, là biểu hiện ngu xuẩn bên ngoài của ta. Một khi ta có chút ý xấu nào thì ngài sẽ nghi ngờ ta rồi tiện đà xa cách ta.”

Tấn Vương: “...”

“Nếu như ngài không thể chấp nhận ta, nhận định ta là một nữ nhân mang lòng dạ xấu xa, nhận định rằng ta lừa gạt ngài, một lòng một dạ muốn đòi lại sự công bằng cho con trai ruột của ngài, vậy… Buông tay đi! Chúng ta hòa li, ta sẽ không chiếm lấy vị trí Tấn Vương phi nữa, trả lại vị trí cho con trai ngài cùng với mẹ của nó.”

“Hòa li?” Tấn Vương lẩm nhẩm trong miệng rồi sau đó cười lạnh lùng: “Sau khi hòa li thì sao? Vào cung sao? Hay là đến An Dật Vương phủ theo hoàng thúc, làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, làm An Dật Vương phi?”

Loading...