Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 94: Cô gái làm dự bị (5)
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:05:33
Lượt xem: 15
Số tiền này tuy nói là vợ chồng nhà họ Lục cho, cô hiến tặng tủy xương, hơn nữa còn là hai lần, không có ai biết việc hai lần hiến tặng tủy xương đối với thân thể con người đang trổ mã ảnh hưởng lớn như thế nào, nếu như không phải Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh thì sợ rằng đến giờ xương cốt đã bị ảnh hưởng, mặc dù vậy, bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn thấy được cảm giác đau từ trong xương, loại đau khổ này có thể đoán trước được là sẽ theo suốt cuộc đời cô vì vậy cô cầm tiền của vợ chồng nhà họ Lục nhưng vẫn yên tâm, thoải mái.
Chỉ cần thay Lục Chấn Đào mua được một quả thận nữa thôi là từ đây cuộc sống của cô với người của nhà họ Lục không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
“Dù sao chị cũng có chuyện phải đi, em thay chị nói với cha mẹ một tiếng”. Lục Thiên Hợp nhìn dáng vẻ Bách Hợp ngẩn người ra, cũng không biết cô có đem lời mình nói để vào trong tai hay không, vì vậy hất đầu một cái, cầm túi sách lên rồi chạy đi. Cô bây giờ đã mười bảy tuổi, trên mặt trang điểm nhàn nhạt nhìn tình xảo lại rạng rỡ, ít đi mấy phần ngây thơ vốn có của cái tuổi này của cô lại nhiều thêm một chút thành thục, quyến rũ. Bách Hợp bây giờ luyện tập võ công, sớm biết cô ta gần đây đã có bạn trai, đây là không thể chờ đợi để đi gặp người trong lòng đi, còn nói cái gì mà trường học có chuyện. Nếu như Lục Thiên Hợp cảm thấy việc chiếm tiện nghi của cô còn dễ dàng hơn so với ức h.i.ế.p nguyên chủ thì cô ta đã tính toán sai lầm rồi.
Bách Hợp mím môi một cái. Bên kia vợ chồng nhà họ Lục đã lái xe vào tiểu khu, Lục Chấn Đào yếu đuối lại thêm sắc mặt nhợt nhạt được họ đỡ xuống xe.
Từ ngoài cửa sổ nhìn một chút, hai vợ chồng đối với Lục Chấn Đào quan tâm chu toàn, chẳng qua chỉ là thời tiết âm u một chút mà bà Lục giống như là rất sợ con trai bị lạnh cóng vậy, từ trong túi xách đeo bên người lấy ra một cái áo khoác giơ lên tay con trai, muốn thay hắn mặc vào. Mà Lục Chấn Đào đang ho nhẹ liền giống như là cảm thấy tầm mắt từ trên lầu vậy, đột nhiên ngửa đầu hướng nhìn lên trời, nhe răng cười.
Nhà trong tiểu khu này đều là người có tiền có thế mới có thể ở. Mỗi hộ một cầu thang, nhà nhà họ Lục ở tầng mười sáu, mười bảy, tổng cộng mua hai tầng, lấy ý là thất thượng bát hạ (ý nói chủ ý bất định) chính là hy vọng có thể khiến cho thân thể con trai tốt hơn một chút. Cách khoảng cách xa như vậy mà Lục Chấn Đào lại cảm giác được mình, Bách Hợp khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt híp lại.
Một nhà ba người đi thang máy lên, không đợi bà Lục nhấn chuông cửa Bách Hợp đã mở cửa ra. Bà Lục một tay cầm túi xách, một tay đỡ con trai có chút bất tiện, theo bản năng liền ném túi trên người mình tới phía con gái:
“Chị con đâu?”
Bách Hợp mím môi, đỡ lấy túi xách, tiện tay để lên trên tủ giày: “Chị ấy mới có bạn trai, đã đi ra ngoài hẹn hò rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-94-co-gai-lam-du-bi-5.html.]
Sắc mặt ông Lục liền lập tức trầm xuống nhưng trước mặt con trai nên không nổi giận. Lục Chấn Đào thì tò mò mỉm cười: “Thiên Hợp đã có bạn trai rồi sao?”
Giọng nói của hắn hết sức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt gần như chuyển sang màu xanh, mái tóc mềm mại dường như cũng không bóng, hết sức ảm đạm dán vào gò má của hắn, nhìn qua lại càng khiến hắn thêm phần bệnh tật. Dáng vẻ hắn rất cao, dáng dấp có chút giống ông Lục, đôi môi kia có vẻ rất giống với bà Lục, lúc này đôi môi trắng bệch gần như trong suốt, nhìn qua dáng vẻ dường như là khí sắc rất kém.
“Anh cả nhìn tốt hơn nhiều rồi”. Bách Hợp vốn không muốn nói ra lời này nhưng không biết tại sao trong lòng lại quan tâm Lục Chấn Đào, bản năng khiến cho cô thốt ra những lời này. Câu này vừa nói ra, ánh mắt Lục Chấn Đào liền sáng lên:
“Bách Hợp thật sự thấy anh đã tốt hơn nhiều sao?” Phía cuối câu chuyện Lục Chấn Đào luôn mồm nói hắn đã không muốn sống nữa vì vậy mới không đành lòng để em gái tiếp tục vì hắn mà hiến tặng, cuối cùng đầu độc c.h.ế.t Lục Bách Hợp. Nhưng con kiến hôi cũng ham sống sợ chết, sao hắn không muốn sống nữa chứ? Nếu như hắn thật sự không muốn sống thì những năm này hắn cũng không đến nỗi để mặc cho vợ chồng nhà họ Lục chịu dày vò như vậy.
Ông Lục hiếm khi lộ ra mấy phần nụ cười. Nhìn thấy con trai vui mừng, trong lòng thầm thấy lần này về nhà là đúng rồi. Bác sĩ chăm sóc cho con trai từng nói qua, thân thể Lục Chấn Đào càng ngày càng yếu ớt, sợ rằng lần tới cậu phải tiến hành phẫu thuật cũng không còn xa nữa. Lần này để cho anh em hai người bồi dưỡng chút tình cảm khiến cho lúc đó Bách Hợp cam tâm tình nguyện hiến tặng là tốt nhất. Vì vậy ông cũng không có ở bên cạnh nhìn chằm chằm mà ngược lại sắc mặt âm trầm đi gọi điện thoại cho Lục Thiên Hợp.
Bách Hợp bị nguyên chủ ảnh hưởng nên lúc này thật sự không dám mở miệng nói chuyện, mím chặt môi. Thế nhưng Lục Chấn Đào lại nói chuyện hưng phấn bừng bừng, cho dù Bách Hợp không để ý đáp lại hắn thì chính hắn cũng có thể nói chuyện không ngừng. Trên mặt bà Lục đầy nụ cười, mặt nhân từ nhìn chằm chằm con trai mình, thỉnh thoảng cầm khăn thay hắn thấm một chút mồ hôi hột trên trán cùng với m.á.u mũi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được chảy ra, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
“Được rồi Bách Hợp, anh của con mệt mỏi rồi, không nên để cho anh lại mệt nhọc quá độ.” Cảm thấy con trai nói xong hết rồi, nếu không phải thấy tâm tình của cậu tốt thì bà Lục cũng không đành lòng để cho cậu quá mức mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy cậu nói một hồi, vì lo lắng cho thân thể của cậu nhưng bà Lục không thể trách móc con trai nên chỉ có thể trách con gái không hiểu chuyện.
Bà vừa nói ra lời này thì Bách Hợp khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lục Chấn Đào một cái rồi đi vào trong nhà.