Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 92.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:34:59
Lượt xem: 15
Không có người suốt ngày nhìn chằm chằm, rất nhanh Bách Hợp học võ công đã luyện qua nhiều kiếp này. Thân thể này vì việc đã hai lần rút tủy xương mà bị tổn thương rất nghiêm trọng. Các khớp xương của cô thường xuyên sẽ vô hình đau, việc thiếu đi một phần cơ thể không phải trong một sớm một chiều là có thể bồi bổ trở lại được. Mỗi khi nửa đêm thức giấc, một mình Bách Hợp nằm trên giường cắn răng cố nén nỗi đau lại càng có thể cảm giác được nỗi đau khổ mà ban đầu nguyên chủ từng phải chịu. Theo lý mà nói, làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy thì dù có ngu đi chăng nữa cũng biết mặc dù đối với mục tiêu của nhiệm vụ không thể để tình cảm riêng vào nhưng cô vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cho nguyên chủ, vì cô ấy mà cảm thấy khổ sở.
Vợ chồng nhà họ Lục không có chú ý tới sự thay đổi của Bách Hợp nhưng một người luôn luôn trong suốt như Lục Thiên Hợp lại chú ý. Lúc này, Bách Hợp đã đi học năm đầu tiên, đọc sách được nửa học kỳ. Bởi vì nguyên nhân do chỉ số thông minh nên mặc dù cô đã học qua tiểu học nhưng phần lớn vẫn chữ thầy trả cho thầy. Tuy nhiên Bách Hợp lại học tập hết sức nghiêm túc vì vậy thành tích của cô ở trường học cũng không kém.
Lúc khuya về nhà làm cơm tối xong, Lục Thiên Hợp ngày thường luôn ăn cơm bên ngoài hôm nay lại trở về sớm, thấy trên bàn bày ra ba món ăn, một món canh đầy đủ hương sắc thì Lục Thiên Hợp cũng đi theo, để túi sách xuống, ngồi xuống nói:
“Bách Hợp, thì ra trong nhà có một mình em nấu cơm sao?” Năm nay cô mười một tuổi, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ, tuy nói Lục Thiên Hợp không được di truyền gen tốt nhất của vợ chồng nhà họ Lục như Bách Hợp nhưng dáng dấp trắng trẻo nhỏ nhắn, là một giai nhân thanh tú. Lúc này cô ngồi xuống, nhìn thấy Bách Hợp cầm bát đũa trong tay, không có bất kỳ hành động nào. Lục Thiên Hợp nhìn chằm chằm đồ trong tay cô, nếu cô thật sự chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thì sợ rằng lúc này đã ngoan ngoãn đưa đồ qua rồi nhưng Bách Hợp cũng không phải là một đứa trẻ thật sự vì vậy cô chẳng qua chỉ khẽ lên tiếng rồi tự mình bưng bát bắt đầu ăn.
Tay nghề của cô không tệ, thấy được mùi thơm của thức ăn, trong bụng Lục Thiên Hợp truyền ra tiếng “ục ục”, tỏ rõ dáng vẻ còn chưa ăn cơm tối. Cô cười thật ngọt: “Chị có thể ăn chung với em được không?”
“Lần này thì có thể nhưng nếu như lần tới chị cũng muốn ăn thì hãy để cha mẹ mời người giúp việc cho chị.” Hai ngày trước trời trở lạnh, có vẻ Lục Chấn Đào bị nhiễm lạnh. Bệnh của cậu ta không thể bị cảm mạo, một chút vấn đề nhỏ cũng có thể c.h.ế.t người nên vợ chồng nhà họ Lục đã đưa cậu vào bệnh viện, lúc này chỉ để hai chị em ở nhà.
Lục Thiên Hợp không nghĩ tới đứa em gái gần đây trầm mặc rất nhiều lại khiến cho người ta không thích như vậy, bàn tay cô nắm thành nắm đấm, hồi lâu sau mới đáp một tiếng: “Bách Hợp, em quá vô tình rồi, chị là chị của em đấy, dù sao em cũng phải nấu cơm, chỉ là làm thêm một phần nữa thôi mà. Cô dùng giọng nói như vậy sau này khiến cho người đàn ông vốn là bạn trai của em gái yêu thích, cuối cùng thành công đính hôn cùng cô.
Sau này đoạt đàn ông với cô, vào lúc này đã bắt đầu cướp đồ ăn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-92-1.html.]
Bách Hợp đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Hợp liền cười: “Không được.”
Có lẽ không nghĩ tới cô lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy nên vẻ mặt của Lục Thiên Hợp liền thay đổi, thật lâu sau mới đứng dậy, lấy ví tiền trong túi xách ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ 100 đồng: “Chị cho em tiền”
“Em không phải là người giúp việc, hơn nữa cha mẹ đã nói rồi, em chỉ cần tự chăm sóc cho thân thể mình là được, việc khác không cần em để ý”. Bách Hợp dám khẳng định, vợ chồng nhà họ Lục tuyệt đối không hy vọng cô làm thân thể mình bị thương hay vì Lục Thiên Hợp mà mệt mỏi, vì vậy lúc này cự tuyệt, căn bản không để cho Lục Thiên Hợp có một con đường sống. Dẫu sau Lục Thiên Hợp tuổi tác vẫn còn nhỏ, vào lúc này bị cô cự tuyệt không chút khách khí như vậy, không nghĩ tới tình cảm chị em chút nào thì trên mặt có chút không nén giận được, thu lại tiền trong tay về, nắm thật chặt, nhìn chằm chằm Bách Hợp hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng: “Không đồng ý cũng được, chị đem mấy tờ tiền này đi ăn thì đồ ăn ngon nào không thể ăn chứ.”
Nói xong cô cất ví tiền vào trên người, quay lưng bỏ đi. Bách Hợp căn bản không bị cô làm ảnh hưởng, tự mình tiếp tục ăn cơm tối.
Ai ngờ tối hôm đó mẹ Lục lại về nhà. Bà mở chìa khóa vào nhà lúc Bách Hợp đang luyện công. Cô đã luyện tập được nửa năm, mặc dù hiệu quả không lớn nhưng ít ra lỗ tai so với trước kia cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Cô vội vàng nằm xuống giường giả vờ ngủ. Lúc luyện công để phòng ngừa Lục Thiên Hợp đột nhiên đi vào nên không có bật đèn, lúc này cô chỉ nghe được một tiếng bước chân nặng nề vang lên, không giống như là của Lục Thiên Hợp, một lát sau cửa phòng liền bị người trực tiếp mở ra.
Trong phòng của cô không có khóa cửa bởi lẽ Lục Chấn Đào có thể phát bệnh bất ngờ, một khi cậu ta phát bệnh thì vợ chồng nhà họ Lục không thể cho Bách Hợp cơ hội tức giận, vì để không lãng phí một chút xíu thời gian có thể sẽ cứu tính mạng của con trai mình nên trong nhà này, phòng của Bách Hợp là phòng duy nhất không có khóa, chỉ cần đầy một cái là có thể mở, thậm phí có lúc vợ chồng nhà họ Lục còn yêu cầu cô ngủ mà không cần đóng cửa.
Lúc mẹ Lục bước vào phòng, khóe mắt Bách Hợp liền lập tức thấy được, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng.
“Tiểu Hợp, con ngủ chưa?” Mẹ Lục tuy là hỏi như vậy nhưng trực tiếp bật đèn lên. Bách Hợp đã có thói quen luyện công trong bóng tối, lúc này đèn trong phòng sáng lên khiến cho cô có chút không quen, hé mắt nhìn. Hành động này trong mắt mẹ Lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô thì giống như bà đã đánh thức đứa con gái nhỏ dậy.