Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 451.1

Cập nhật lúc: 2024-12-04 13:06:08
Lượt xem: 5

Người phụ nữ an ủi cô một trận, sau khi thấy Bách Hợp chỉ khóc mà không nói lời nào, liền lắc đầu thở dài: “Mẹ biết tính tình con cương liệt, chỉ là chuyện đã đến nước này, Thành Vương đã cưới Mạnh Thúy Thúy rồi. Muốn trả thù thì chúng ta từ từ nghĩ biện pháp báo thù, con cần gì cứ phải nhất định muốn tiến cung chứ?”

“……” Bách Hợp nghe thấy hai chữ “Tiến cung”, thì lại càng khóc thương tâm hơn. Cô gần như không thể phát ra tiếng thống khổ nghẹn ngào từ miệng mình, bộ dáng này dọa người phụ nữ kia nhảy dựng, liền ôm cô dỗ một hồi lâu, Bách Hợp từ từ nín khóc. Lúc này người phụ nữ mới kêu người mang khăn vào, lau mặt cho cô xong, dặn dò nha đầu chăm sóc cô, nhìn sắc trời bên ngoài, kêu Bách Hợp nghỉ ngơi một chút, rồi mới lo lắng rời đi.

Lúc này bốn phía còn bày nến Long Phượng, trên người nguyên chủ mặc hỷ bào đỏ thẫm, trên đầu còn mang mũ phượng nặng nề, Bách Hợp giật giật đầu, không biết có phải giữ nguyên một tư thế quá lâu hay không, mà lúc này cổ vừa động một chút liền cảm thấy đau như bị kim đ.â.m vậy, tia lửa nổ ra, Bách Hợp vươn tay gỡ mũ phượng trên đầu mình xuống, hai nha đầu đi đến cẩn thận nhận lấy, mọi người cũng không dám lên tiếng, Bách Hợp tự mình cởi quần áo ra, lại cầm khăn đắp lên đôi mắt đã sưng đến đau nhức, lúc này mới nằm xuống giường, nàng nhắm mắt lại làm bộ ngủ, bắt đầu tiếp nhân tình tiết câu chuyện.

Tình tiết câu chuyện tràn vào não giống như từng đợt sóng lớn, trí nhớ của nguyên chủ kèm theo sự không cam lòng và hối hận của cô ấy đều tập trung vào trong đầu Bách Hợp, một cô gái tên là Ly Bách Hợp đã thống khổ tự trách cả đời.

Ly Bách Hợp vốn xuất thân trong một gia đình quan thất phẩm kiêm hậu nhân của thương nhân phát đạt ở Vương triều Đại Ngụy, cô ấy là đích trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ cha mẹ đã rất yêu thương cưng chìu cô ấy, nên cũng tạo thành tính cách của cô ấy hơi khoe khoang kiêu ngạo, rồi lại có đôi khi quá mức ngây thơ bốc đồng, bởi vì năm xưa lúc Ly Bách Hợp mới ra đời, lúc đó chính là lúc ông Ly đi làm ăn khắp nơi, không quan tâm đến cô ấy đầy đủ, đợi đến sau khi gia nghiệp hơi ổn định, lại có được chức Viên ngoại lang, ông Ly cảm thấy năm xưa đã từng hổ thẹn với vợ con, vì vậy cưng chìu đích trưởng nữ duy nhất này như hòn ngọc quý trên tay, hầu như Ly Bách Hợp ở Ly gia là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Cho dù sau này bà Ly không sinh con trai được, thì ông Ly cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nạp tiểu thiếp để sinh con trai thừa kế gia nghiệp, mà ngược lại vì con gái mà ngàn chọn vạn tuyển thu dưỡng một cô nhi tên là Âm Tú, chuẩn bị sau này chiêu làm con rể.

Từ nhỏ Ly Bách Hợp và Âm Tú là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nhưng tính tình của cô ấy đã bị làm hư, mặc dù trong xương của cô ấy vẫn thiện lương, nhưng có đôi khi lại rất tùy hứng kiêu ngạo, nàng cũng là một cũng sớm đã bị làm hư liễu tính tình, nàng mặc dù trong xương là thiện lương, dù ông Ly đã chuẩn bị một người chồng nuôi từ bé cho cô sau này, nhưng Ly Bách Hợp lại không thích, từ nhỏ cô ấy chỉ đối xử với Âm Tú như anh trai của mình, mà trái lại, Âm Tú lớn hơn cô ấy hai tuổi thì lại vẫn luôn yên lặng thầm thích cô ấy.

Vào năm Ly Bách Hợp mười hai tuổi, lúc cô ấy ra đường dạo chơi gặp được một cô gái bán mình chôn cha, lúc đó thấy thương tiếc cô gái này không nhà để về, lại có hiếu, mà vào lúc đó một đám lưu manh đang vây bắt đùa giỡn cô nương này, hơn nữa thậm chí tú bà trong giáo phường cũng nhìn trúng sắc đẹp của cô nương này muốn mua cô ấy về, Ly Bách Hợp không đành lòng nhìn cô nương này bị đẩy vào hố lửa, vì vậy liền bỏ tiền mua cô ấy về, cho cô ấy ở lại bên cạnh mình làm nha hoàn.

Tuy nói cô nương tên Mạnh Thúy Thúy này là được Ly Bách Hợp mua vào phủ làm nha hoàn cho cô ấy, nhưng Ly Bách Hợp vẫn chưa từng khắt khe, ngược đãi cô nương này, mà ngược lại khắp nơi đều đối xử với cô nương này như chị em, có đồ ăn ngon, có chuyện vui chưa bao giờ thiếu phần của cô nương này, hơn nữa ngay cả thầy giáo mà cha mẹ trong nhà mời về để dạy tài nghệ cho cô ấy như cầm, kỳ, thi, họa và lễ nghi, cô ấy vừa nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Mạnh Thúy Thúy, cuối cùng cũng năn nỉ cha mẹ để cho Mạnh Thúy Thúy đi theo bên cạnh mình cùng học. Sau khi Mạnh Thúy Thúy lớn lên quả thật thân thiết với Ly Bách Hợp còn hơn cả chị em ruột thịt, hai người không có chuyện gì mà không nói cho nhau nghe, thậm chí có lúc hai người còn ngủ chung một giường, quan hệ tốt đến nỗi ngoại trừ trên danh phận Mạnh Thúy Thúy còn là một nha đầu ra, hầu như hai người đã không nhìn ra là chủ tớ.

Dưới tình huống hai chị em khác họ đang lớn lên từ từ như thế, Ly Bách Hợp không đành lòng nhìn Mạnh Thúy Thúy làm người hầu cả đời, vì vậy liền cầu cha mẹ thu dưỡng Mạnh Thúy Thúy, vốn bà Ly cũng rất thích cô nương Mạnh Thúy Thúy dịu dàng, ngoan ngoãn cũng tri thư đạt lễ này, so với Ly Bách Hợp có tính cách hoạt bát, thì bà Ly cũng thích Mạnh Thúy Thúy hiểu chuyện lại hiểu biết đại thể như vậy, thậm chí người Ly gia còn chuẩn bị sau khi Ly Bách Hợp xuất giá, Ly gia sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới cho Mạnh Thúy Thúy, cũng cho cô ta lấy danh nghĩa con gái nuôi của Ly gia phong cảnh tượng quang gả ra ngoài, cho cả đời cô ta cũng có thể có người để dựa vào, không còn cảm thấy ăn nhờ ở đậu nữa.

Sau khi biết được ý định của người Ly gia và chị em của mình đã cầu tình cho mình, lúc đó Mạnh Thúy Thúy chỉ trời thề. Hận không thể m.ó.c t.i.m của mình ra thề với Ly Bách Hợp, hai người ước định sẽ là bạn tốt cả đời, sau này vĩnh viễn không phụ bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-451-1.html.]

Nếu như sau này không xuất hiện khắc tinh trong đời của Ly Bách Hợp, thì nói không chừng từ đó về sau hai người sẽ thật sự thật lòng đối xử với nhau, xem nhau như chị em suốt một đời một thế như lời thề này.

Năm Ly Bách Hợp mười lăm tuổi, lúc cô ấy đi ra ngoài đạp thanh đã cứu được một nam tử trẻ tuổi bị thương, lúc đó cả người nam tử đều là máu, tính mạng đã bị đe dọa. Dưới tình huống không biết thân phận bối cảnh của nam tử này, mặc dù Ly Bách Hợp cũng biết rõ đạo lý nam nữ thụ thụ bất tương thân, hơn nữa mặc dù tính cách cô ấy điêu ngoa tùy hứng một chút, nhưng lại không mất bản tính thiện lương. Sau khi thấy nam tử này sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào, cô ấy do dự một chút rồi vẫn cứu nam tử này về phủ.

Sau khi cô ấy báo cho cha mẹ, người Ly gia liền mời thầy thuốc trị thương cho nam tử này, lại để nam tử này ở lại Ly phủ. Sau khi nam tử tỉnh lại mới phát hiện hai mắt của mình bị trúng độc, sợ rằng phải dưỡng nửa năm thì mới có thể khỏe lại được. Nam tử thành khẩn hy vọng có thể ở lại Ly gia nửa năm, hắn ta nói, gia cảnh của hắn ta đã sa sút không còn chỗ để đi, hy vọng có thể ở tạm trong Ly gia nửa năm chờ sau khi thương thế của hắn ta lành lặn sẽ rời đi, ông Ly và bà Ly thấy hắn ta nói đến đáng thương, lại thấy lúc này mắt của hắn ta không thể nhìn thấy, lại không có nhà để về, Ly gia là lập nghiệp bằng kinh doanh, nên cũng không thiếu một phần cơm, vì vậy đã đồng ý cho hắn ta ở lại.

Nam tử này tự xưng tên là Lưu Thành, sau khi hắn ta rửa sạch m.á.u đen trên mặt và bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi trên người, Ly Bách Hợp mới phát hiện tướng mạo của hắn ta hết sức tuấn mỹ, từ nhỏ đến lớn đều không có kinh nghiệm giao tiếp với nam nhân xa lạ, nhưng rất nhanh, vị Lưu Thành có tướng mạo tuấn mỹ này đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Ly Bách Hợp, làm cho cô ấy bắt đầu hơi động tâm.

Trong quá trình giao tiếp, Ly Bách Hợp phát hiện Lưu Thành không chỉ tinh thông văn võ, mà hơn nữa hắn ta còn có kiến thức hết sức uyên bác, tính cách của hắn ta thì lại hết sức trầm ổn, trên người có một loại bình tĩnh mà người trẻ tuổi không có, hắn ta có thể dành thời gian cả ngày đánh cờ với ông Ly mà không chê phiền chán, hắn ta cũng có thể làm bạn bên Ly Bách Hợp, nghe cô ấy kể một vài chuyện trong lòng con gái, hắn ta có đầy bụng văn thải, ra khỏi miệng là thành thơ, hơn nữa hắn ta còn có thể viết được một tay chữ đẹp, lại càng có tài vẽ tranh.

Lưu Thành nói chuyện hài hước, lần nào cũng có thể chọc cô ấy vui vẻ đến quên cả trời đất, cảm giác như vậy, cô ấy lại không cảm thấy khi ở cùng với Âm Tú, tính tình Âm Tú luôn trầm mặc hướng nội, bình thường chỉ trầm mặc ít nói đi theo bên người cô ấy, cũng không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành cô ấy, không giống như Lưu Thành, cho dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng hắn ta cũng sẽ nhờ người làm hoa bằng lụa tặng cho cô ấy, sẽ cho cô ấy sự ngạc nhiên đầy vui sướng, Ly Bách Hợp vốn còn nhỏ lại đang ở tuổi có mối tình đầu là mười lăm tuổi, nên rất nhanh ở dưới mọi thủ đoạn của Lưu Thành, cô ấy đã bắt đầu thích hắn ta, sau khi Lưu Thành đã ở Ly gia được ba tháng, đôi trai gái này song song thổ lộ với nhau.

Ly Bách Hợp đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, nên cô ấy đã bỏ quên gương mặt thống khổ mất mác của Âm Tú, cô ấy cũng không chú ý tới vẻ mặt đầy thương tâm của Mạnh Thúy Thúy mà mình xem là tỷ muội.

Mặt khác, ngoại trừ tiếp xúc với Ly Bách Hợp ra, Mạnh Thúy Thúy cũng thường xuyên lặng lẽ chăm sóc Lưu Thành, giúp hắn ta hầm canh bổ, mài mực cho hắn ta khi hắn ta viết thư cho Ly Bách Hợp. Lưu Thành cho rằng Mạnh Thúy Thúy dịu dàng im lặng và Ly Bách Hợp là cùng một người, nên đôi khi cũng sẽ nói chút lời tỏ tình dịu dàng êm tai với Mạnh Thúy Thúy. Lưu Thành có tướng mạo cao lớn tuấn mỹ, trên người hắn ta còn có một loại khí chất chỉ có ở giai công tử, Mạnh Thúy Thúy cũng là thiếu nữ trẻ người non dạ, thích một nam nhi ưu tú như vậy là chuyện đương nhiên. Chỉ là cô ấy nghĩ đến Ly Bách Hợp có đại ân với mình, nên không dám tranh đoạt, nhưng vẫn hy vọng ở sau lưng, mình có thể làm càng nhiều chuyện cho Lưu Thành hơn. Cứ như vậy, Lưu Thành cho là đại tiểu thư Ly gia vừa có một mặt hoạt bát đáng yêu, lại có một mặt thiện lương dịu dàng, nên càng yêu cô ấy hơn, cũng đưa ra ý muốn cưới Ly Bách Hợp làm vợ.

Vốn Ly Bách Hợp đã phải lòng hắn ta, vẫn luôn chờ Lưu Thành nhắc tới hôn ước, hôm nay hắn ta chủ động nói ra, trong lòng tất nhiên vừa mừng vừa sợ, mặc dù ông Ly cảm thấy hơi có lỗi với Âm Tú, nhưng ông ấy luôn yêu thương con gái, lại nào nỡ làm trái với ý con, dưới khó xử, ông nói với Âm Tú là muốn nhận Âm Tú làm nghĩa tử, cũng hứa sau này sẽ tặng một nửa Ly gia cho hắn xem như bồi tội, nhưng Âm Tú lại không chút do dự từ chối, hắn chỉ là ngày một ngày lại càng trầm mặc hơn.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Ly Bách Hợp bị vây trong tình yêu ngọt ngào. Cô ấy phát hiện tỷ muội của mình gầy đi, cô ấy đã từng hỏi Mạnh Thúy Thúy bị sao mấy lần, nhưng mỗi lần Mạnh Thúy Thúy nghe thấy cô ấy nhắc tới vấn đề này thì lại chỉ khóc, mà không nói ra vì sao. Duới tình huống như thế, ánh mắt của Lưu Thành nhanh chóng lành lặn, dư độc trong người hắn ta cũng đã giải hết, hắn ta dần dần có thể nhìn thấy sự vật xung quanh. Hắn ta thấy rõ được bộ dáng của Ly Bách Hợp, trong lòng tất nhiên là vui mừng.

 

Loading...