Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 450: Nữ phụ ngốc nghếch muốn xoay người rồi (hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-12-04 13:04:27
Lượt xem: 7

Bách Hợp vốn từng đoán qua, chàng trai có khả năng chính là vị vương tử nhà Worleditch nổi danh trong trường, nhưng tới khi nghe được bọn Tiêu Tễ gọi tên cậu là Bazillika thì mới khẳng định suy đoán của mình. Bazillika Worleditch – người kế thừa vương quốc tại Châu Âu – mặc dù đã được đặt biệt danh nhưng kỳ thực cậu cũng không thường xuất hiện trong trường. Thế nên mọi người chỉ biết tới tên cậu chứ chưa từng trực tiếp gặp mặt bao giờ.

Không nhận được câu trả lời của chàng trai, nhóm Tiêu Tễ cũng không có cảm thấy xấu mặt mà vẫn hỏi lại một câu. Đối với tính cách lạnh lùng của Bazillika kỳ thật Bạch Tử Ngọc đã tập thành thói quen, cũng không thấy việc cậu lạnh nhạt với Tiêu Tễ là ngoài ý muốn, ngược lại tới gần cậu hơn một chút.

“Tôi đến đợi Chúc tiểu thư. Vừa rồi các cậu cùng cô ấy nói cái gì thế?” – Bazillika nhìn Bách Hợp, rồi quay sang hỏi Tiêu Tễ: “Lâu rồi chưa tới trường, ngược lại không biết là các cậu cũng có bạn mới, thật sự thất lễ rồi”. Cậu ám chỉ bạn mới là Dư Liên Tâm. Bọn Tiêu Tễ một chốc chính là hiểu rõ, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại không muốn thừa nhận.

“Còn việc gì sao?” – Bazillika mỉm cười không nói lời nào, lơ đễnh nhíu đôi mày thanh tú, đưa tay về hướng Bách Hợp: “Hi vọng tôi được vinh hạnh tiễn tiểu thư về nhà!”. Bazillika trông có vẻ dịu dàng, nhưng lời nói bên trong lại mạnh mẽ. Lúc này mặc dù lời cậu nói ra có vẻ như là hỏi ý kiến rồi hướng Bách Hợp chìa tay ra, người như vậy so với bọn nhóc chỉ có vẻ ngoài cường thế càng khó đối phó. Nhưng đích thật cậu đang giúp mình giải vây, Bách Hợp nghĩ nghĩ một chút rồi đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, Bazillika cười nhẹ rồi cúi đầu chạm nhẹ lên mu bàn tay của cô. Môi cậu mềm mại lạnh giá, trong nháy mắt tiếp xúc khiến cho da đầu Bách Hợp run lên. Cô quay đầu chăm chú nhìn bọn người Tiêu Tễ, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: “Cậu Tề, tôi không biết cậu nói ngày đó tôi ở nơi nào!. Nếu như tôi không ở văn phòng thì chắc chắn đang trên đường trở lại văn phòng thôi!”. Nói lời này cũng không hẳn là giả dối. Ngày đó xác thực cô chờ mấy người rời đi thì mới về văn phòng. Tiêu Tễ rõ ràng không tin lời cô, nhưng thấy Bazillika đứng một bên thì trong mắt cậu ta lại lộ vẻ cảnh giác, cuối cùng chỉ có thể ra vẻ tiêu sái cười cười, lùi sang một bên.

“Có vẻ như tôi lại giải vây cho Chúc tiểu thư một lần nữa nhỉ? Nghe nói Hoa Hạ có câu ngạn ngữ “Lấy thân báo đáp”” – Bazillika cầm tay Bách Hợp không buông, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn cô cười. Một cái nhăn mày, một nụ cười như ánh nắng ban mai, một đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn người dịu dàng tới ngây ngất, Bách Hợp có cảm giác mấy người đứng sau lưng đang giương mắt nhìn chằm chằm vào mình, liền cảm thấy cảnh giác hơn hẳn. Cô nghe được lời của Bazillika thì cười nhẹ: “Vậy ngài  nhất định chưa từng nghe qua một câu nói khác của Hoa Hạ nhỉ? Nó gọi là “Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được”’.

Bách Hợp cho rằng Bazillika đang nói đùa với mình, cũng nói giỡn lại với cậu một câu. Chàng trai không nói gì, cụp mi mắt, ngón tay đang giữ bàn tay của Bách Hợp nhẹ nhàng níu như là muốn nắm chặt lấy, nhưng cuối cùng lại buông ra.

“Có chút thất lễ khi gặp mặt tiểu thư mấy lần mà vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi là Bazillika Worleditch, rất vinh hạnh được quen tiểu thư.”.  Bazillika buông tay Bách Hợp xuống, trịnh trọng đặt một tay lên n.g.ự.c rồi hơi cúi đầu trước mặt Bách Hợp. Thực ra hai bên đã biết tên nhau từ lâu, thậm chí Bazillika còn biết thân thể này họ Chúc thì Bách Hợp chẳng tin cậu ấy không có tài liệu điều tra cô. Lần này khác trước chính là Bazillika không xuống núi thì dừng lại, mà đưa cô về tận nhà họ Chúc: “Tôi biết gần đây tiểu thư gặp một chút phiền toái nhỏ nhặt, nếu cần sự giúp đỡ thì tôi rất sẵn lòng cống hiến chút sức mọn”.

Cậu hẳn đang ám chỉ việc Tần Chiếu Nam, Bách Hợp đang chuẩn bị xuống xe liền cứng người lại. Bazillika khom người đứng bên cửa xe, sau khi mở cửa một tay lại che trên đầu Bách Hợp. Cậu nhìn biểu hiện của Bách Hợp mặc dù chưa nói lời cự tuyệt nhưng thái độ lại rõ ràng vô cùng. Bazillika cũng không phải kẻ ngốc, cậu không thể làm Bách Hợp khó xử, không những vậy còn vô cùng lịch sự, ho nhẹ hai tiếng rồi không mở miệng nói chuyện nữa.

Tần Chiếu Nam đích thực là thứ phiền toái, nhưng mà khi phiền toái tìm đến cửa thì trốn tránh không phải là một biện pháp, nhất là khi Tần Chiếu Nam là kẻ não tàn làm việc gì cũng không để cho người ta đường tránh. Cô đang muốn dàn xếp ổn thỏa mọi thứ nhưng mà lại bị Tần Chiếu Nam làm cho không còn đường lùi. Nhưng ngay từ ban đầu đã lật mặt nên Bách Hợp cũng không có suy nghĩ như không có chuyện gì phát sinh qua. Cô đã ra tay với Tần Chiếu Nam, hơn nữa suy nghĩ đường lui hết rồi, nếu như không được thì nghĩ cách khác. Nhưng mà đáng lo nhất vẫn là đưa cha mẹ đến một nơi mà thế lực của cha Tần Chiếu Nam không thò tay tới được. Bazillika cho cô cảm giác hoài cổ, tuy là dịu dàng săn sóc thật đấy nhưng Bách Hợp theo bản năng không muốn quá gần gũi cậu ấy, không biết có phải do chính mình cùng với Lý Duyên Tỷ đã có quan hệ thân mật rồi hay không. Hoặc là Bách Hợp không dám tin tưởng nên mới có chút phòng bị cùng cảnh giác đối với Bazillika.  Loại cảm giác này vẫn thường xuyên xuất hiện, Bách Hợp đã phải nhủ thầm rằng mình và Bazillika không oán không thù, cậu sẽ không làm thương tổn mình, nhưng cảm giác nguy hiểm kia vẫn luẩn quẩn trong lòng cô, không cách nào dứt bỏ được.

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nếu có cần thì tôi sẽ nhờ mà” – Bách Hợp cũng không nói ra việc nhất định sẽ nhờ vả Bazillika khiến cho đôi mắt xanh lam của cậu nhanh chóng tối đi vài phần. Đôi mắt sáng ngời bỗng chốc ảm đạm mờ mịt như bị vây bởi một tầng sương mù, nhưng chỉ một thời gian sau cậu lại hơi mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ chờ ngày đó”

Sau khi được Bazillika chở về nhà, Bách Hợp vẫn không thấy ba Chúc mẹ Chúc gọi điện về. Bách Hợp gọi điện qua thì luôn nghe thấy điện thoại bị tắt máy. Cô bèn luyện thuật Tinh thần luyện thể tới hai lần, đem nội lực tẩy đi mọi sự mệt mỏi trong người, cho tới khi màn đêm dần buông xuống, lúc Bách Hợp tắm rửa thay đồ cầm tiền ra ngoài. Nơi cô đến chính là phố đèn đỏ ngày hôm qua đã để Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao lại. Hai người phụ nữ kia vẫn ngồi dáng vẻ nhàm chán chờ đợi. Hiển nhiên việc đêm qua Tần Chiếu Nam bị đem tới đây cũng không bị ai biết. Bách Hợp kiên nhẫn đứng chờ gần một tiếng đồng hồ, xác thực hai người phụ nữ kia không có bày trò lừa gạt gì xong mới bước chân vào tiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-450-nu-phu-ngoc-nghech-muon-xoay-nguoi-roi-hoan.html.]

“Quý khách đã tới!” – Hai người phụ nữ vừa bước ra vừa mời chào, Bách Hợp dùng âm giọng trầm nhỏ hỏi: “Hai người hôm qua tôi đưa tới đang ở đâu?”

Hai người phụ nữ này dĩ nhiên nhận ra âm thanh Bách Hợp, liền vừa mừng vừa sợ. Hôm qua mặc dù Bách Hợp nói hôm nay đến giao thêm một vạn, nhưng một vạn khối không phải là số tiền nhỏ nên họ chẳng ôm hi vọng lớn lao gì. Nhưng nhỏ còn hơn không có, hai người vẫn theo lời dặn của Bách Hợp chuẩn bị rất chu đáo, vì vậy khi nhìn thấy Bách Hợp thực sự đã tới, thì một trong hai người vỗ tay xuống đùi khoái trá, tranh thủ thời gian đưa Bách Hợp vào gian nhà trong.

Trong ánh đèn leo lét u ám, mọi thứ trong phòng liền trở nên mơ hồ, trong phòng nhỏ này ngoại trừ một giường lớn thì còn có một cái TV. Một người phụ nữ tiến vào, cầm đĩa CD cho vào đầu DVD, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao. Hai người này thực sự làm theo yêu cầu của Bách Hợp, vì cô thấy trong màn hình chính là Chúc Ngao và Tần Chiếu Nam ở đủ mọi tư thế, nhưng “đối tác” thì thay đổi lần lượt. Không biết bọn họ cho hai người này uống thuốc gì, mà trên mặt lúc nào cũng hiển hiện một vẻ mặt vừa hung phấn sung sướng vừa đau khổ. Bách Hợp nhìn một lúc rồi ra hiệu cho một người tua nhanh đoạn phim, mà cũng mất hơn chín tiếng đồng hồ xem tua. Tần Chiếu Nam cùng Chúc Ngao biểu cảm một chút vui thích cũng không có, vẻ mặt lúc nào cũng thống khổ. Cho tới khi người phụ nữ cho hai người cậu ta uống thuốc gì đó cũng không “lên” được nữa, thì người lăn lộn cùng Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao trên giường lại đổi thành….đàn ông.

“Hôm qua ở phố này có tổng cộng hơn hai trăm ba mươi nam nữ, đều tới hết. Vì khoản tiền lớn của quý khách đưa là một vạn, chúng tôi đã chia đủ. Hơn nữa còn theo yêu cầu của ngài, chúng tôi giữ bọn họ tới buổi tối. Trời tối hẳn chúng tôi mới sai em gái kia ném bọn họ ra ngoài”. Một người phụ nữ giải thích, rất sợ Bách Hợp không tin lời cô ta, cô ta đem tua nhanh CD, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình mà nói: “Mời quý khách xem, tổng cộng hai mươi mốt tiếng. Nếu như ngài cảm thấy thời gian này còn ngắn thì bớt tiền lại cũng được”.

Trong màn hình chính là Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao, sắc mặt hai người đã trắng xanh cả, giống như sắp chết. Bách Hợp cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng, cô cũng biết rõ đám phụ nữ này không đợi cô đến liền đem người vứt ra ngoài chẳng qua vì sợ hãi nhỡ hai người đó xảy ra chuyện mà c.h.ế.t trong tiệm thì sẽ gặp xui xẻo. Nhưng mục đích của mình đối với Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao đã đạt được, Bách Hợp ra hiệu cho người kia lấy CD ra giao cho mình, đồng thời rút tiền đã chuẩn bị tốt đưa cho họ rồi bước ra ngoài, không quay đầu lại.

Mấy ngày tiếp theo trong Tần gia không có biểu hiện gì, chính là sóng yên gió lặng, không biết Tần Chiếu Nam sống hay chết, nhưng trên báo cũng không xuất hiện chút tin tức gì. Đối với những gia tộc như Tần gia, không có tin tức gì chính là tin lớn nhất. Bách Hợp đoán Tần Chiếu Nam bây giờ chắc chắn tâm trạng không tốt chút nào, cái CD kia cô đã xem cả rồi. Hai người này bị giày vò không ít, vì đám phụ nữ kia coi hai người này như đối tượng phát tiết cảm xúc, vì ngày thường các cô bị khách hành hạ, hôm nay tình huống ngược lại các cô có thể xả giận cả một ngày, tự nhiên là làm sao cho sảng khoái sung sướng nhất có thể. Tần Chiếu Nam lần này không c.h.ế.t cũng coi như bị lột một tầng da, trở thành phế vật. Cậu ta không phải thích cắt đứt chân tay người ta sao hả? Không phải thích tìm người tới cưỡng gian con gái người ta à? Bách Hợp hôm nay thành toàn tâm nguyện của cậu ta. Cậu ta muốn cắt đứt chân tay cô, cô cho cậu ta hết đường có con cái, đoạn tử tuyệt tôn! Cậu ta mưu đồ tìm người cưỡng gian mình? Cô tìm một đám phụ nữ cưỡng gian cậu ta. Bách Hợp bây giờ yên tâm chờ hành động từ Tần gia. Trong tay cô bây giờ có đĩa CD, đã sao chép ra thành nhiều bản rồi. Nếu như Tần gia muốn làm điều gì bất lợi với cô, thì cô cũng không ngồi không mà chờ c.h.ế.t đâu. Cô sẽ kéo theo Tần Chiếu Nam thân bại danh liệt luôn. Nhưng mà mọi sự lại vượt quá dự liệu của Bách Hợp khi hơn một tuần trôi qua mà Tần gia lại im ắng giống như không có chuyện gì phát sinh cả, căn bản như là chẳng ai đả động tới việc này, tình huống này kỳ quặc vô cùng.

Sáng nay Bách Hợp chỉ có một tiết dạy, còn ba Chúc mẹ Chúc đã rời nhà đi hơn một tuần cũng không có tin tức gì. Bách Hợp xem qua thời khóa biểu thấy chiều nay mình không có tiết, bèn trở lại văn phòng soạn đồ chuẩn bị về nhà. Ai biết khi tiến vào văn phòng, liền thấy một đám nữ giáo viên ngày thường rất yêu thích tán chuyện trên trời dưới bể ngoài sảnh lớn giờ đang đứng hết trong sảnh, bộ dạng khẩn trương bất an vô cùng. Mỗi người vẻ mặt đều quỷ quái hết cả, khi thấy Bách Hợp trở về thì có người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt thì hiện rõ vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ.

Bách Hợp thấy cửa văn phòng bình thường vẫn khóa giờ lại bị mở ra, ở cửa ra vào đứng hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, còn một bóng người đang ngồi trên ghế làm việc của mình. Mặc dù máy tính che mặt nhưng một mái tóc màu vàng rực rỡ lại để cho Bách Hợp nhận ra ngay Bazillika.

“Cô giáo Chúc trở về rồi!” – Ngày thường những nữ giáo viên khinh khỉnh không thèm nhìn Bách Hợp cũng rất ít khi chủ động nói với Bách Hợp, giờ lại xun xoe như là muốn nói với cô cái gì đó, còn mắt thì dán lấy văn phòng của cô. Sau rốt thì lòng hiếu kỳ của những giáo viên này cũng phải nén lại, đứng cách cô ba bước chân. Bị các giáo viên đột nhiên nhiệt tình thái quá khiến Bách Hợp cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, khóe miệng mím chặt mà tiến vào văn phòng. Quả nhiên Bazillika đang ngồi trên ghế của cô, máy tính đang bật còn cậu đang chăm chú dịu dàng nhìn vào đó. Bách Hợp liếc qua một chút, thấy trên màn hình máy tính đang hiển thị thời gian. Lập tức mí mắt đều nhảy dựng lên, cậu không biết đến rồi bao lâu, vậy mà thua vài phần trăm.

“Cậu Bazillika, sao hôm nay lại có mặt ở đây?” – Bên ngoài thì có một đám người nghển cổ ngóng vào văn phòng. Bazillika ho nhẹ hai tiếng, một trong hai người đàn ông đem cửa khép lại. Sau khi ngăn chặn ánh mắt soi mói của mọi người, Bazillika liền nở nụ cười: “Đừng lạnh nhạt vậy chứ! Tôi tới để nhắc nhở cô rằng Tần Chiếu Nam xảy ra chuyện rồi.” – Hai tay cậu chống cằm, không biết có phải do xung quanh không có người không mà lúc này Bazillika thể hiện thái độ thư giãn thích ý vô cùng. Khuôn mặt ngày thường vẫn tươi cười dịu dàng bởi vì cửa phòng bị đóng lại giống như ngăn cách đi ánh nắng mặt trời, điệu cười của cậu lúc này có chút trong trẻo lạnh lùng. Một cảm giác không hiểu mơ hồ nảy sinh trong lòng Bách Hợp, nhưng chưa kịp nắm bắt đã nghe thấy tin tức Tần Chiếu Nam gặp chuyện không may. Tần Chiếu Nam gặp chuyện không may là sự việc trong dự tính, chính là Bách Hợp xuống tay nên không để cho Tần Chiếu Nam đường lui nào, cho nên lúc nghe như vậy thì Bách Hợp không ngạc nhiên. Bazillika giống như biết rõ nội tình nên nhìn cô mà mỉm cười sung sướng: “Cậu ta nổi điên. Nhìn thấy phụ nữ là sợ hãi, hiện tại cậu ta bị đưa ra nước ngoài để làm trị liệu tâm lý. Đêm hôm qua gia tộc Lỏdr – gia tộc của cha cậu ta đã phải dùng máy bay tư nhân đưa cậu ta đi”.

Bách Hợp không lên tiếng, biểu hiện bình tĩnh vô cùng. Hai bàn tay trắng xanh tựa trên mặt bàn, Bazillika đứng lên tiến về phía Bách Hợp. Đứng trước mặt cô, cậu nhìn xuống vẻ cao cao tại thượng: “Honey! Tôi nghĩ là tiểu thư cần tôi giúp!”. Lời này cậu nói ra không còn là nghi vấn hay dò hỏi nữa, Bách Hợp nghe được thì giật giật khóe miệng. Trong quá khứ Bazillika đâu có thế này, trước đây cậu ấy luôn lịch sự lễ phép, bây giờ lại còn đưa tay ra xoa đầu cô. Bàn tay lạnh như băng chạm vào trán cô khiến cô sợ run cả người. Đây không phải do thân thể lạnh, mà cảm giác lạnh này tới từ sâu trong tâm hồn. Ánh mắt Bazillika lóe lên vài tia nghi hoặc, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên thể hiện sự vui vẻ.

Loading...