Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 446.3
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:26:06
Lượt xem: 1
Cô ta đã từng thăm Chúc Ngao, cũng gặp ba Chúc mấy lần nên tự nhiên biết rõ thân phận ba Chúc. Lúc này bị ba Chúc chính mắt nhìn cô ta cùng Chúc Ngao ôm ôm ấp ấp một chỗ, cô ta đỏ bừng hai má, khiến người ta thấy tiếc thương. Cô ta đáng thương nhìn thấy Bách Hợp bèn lắp bắp hỏi: “Tiểu…tiểu Hợp, cô….cô vì sao phải làm thủ tục chuyển trường cho A Ngao?”.
Nói tới việc chuyển trường cho Chúc Ngao, Dư Liên Tâm liền trấn định lại. Cô ta tự cho rằng bản thân là một giáo viên mẫn cán, lúc này cô ta thấy việc chuyển trường của Chúc Ngao không thỏa đáng, rất không thỏa đáng, vì thế mà biểu hiện có vẻ nghiêm túc hẳn: “Hiện nay A Ngao đang dần thích hợp môi trường giáo dục, hiện tại chuyển trường rất bất lợi, tôi nhận thấy….”.
“Cô nhận thấy cái gì? Cô giáo Dư, cái này là việc nhà của chúng tôi, can hệ gì tới cô à?” – Bách Hợp ngắt lời Dư Liên Tâm, có chút không kiên nhẫn phất tay: “Nếu như chẳng còn chuyện gì khác, mời cô đi về cho”.
“Tôi là giáo viên của A Ngao. Chuyện của cậu ấy là chuyện của tôi, làm sao lại nói cùng tôi không can hệ? Tiểu Hợp, cô thay đổi rồi. Trước đây cô không phải như thế” – Dư Liên Tâm nghe được lời nói của Bách Hợp, trên mặt lại có vài phần thất vọng. Cô ta cắn cắn cánh môi hồng phấn, đôi mắt ngân ngấn lệ, hít hít cái mũi đang muốn mở miệng nói thì Bách Hợp bật cười: “Nó là học sinh của cô? Tôi còn nghĩ nó là tình nhân của cô đây này. Tôi rất sợ để nó ở chung với cô, về sau sẽ hủy hoại cả đời nó. Cô giáo Dư, cô có biết cô làm như vậy là đúng hay sai không?”
Dư Liên Tâm vốn muốn chỉ trích Bách Hợp không cân nhắc tiền đồ của Chúc Ngao, không nghĩ tới ngược lại còn bị Bách Hợp trách hỏi. Vành mắt cô ta đỏ lên, trên mặt toàn là ủy khuất: “Cô biết tôi không phải người như thế!”
“Chính bởi vì cô là cái loại người gì trong lòng tôi rất rõ ràng. Cho nên, xin cô, đừng quản việc đâu đâu. Đừng có-quản-việc-của-nhà-họ-Chúc-” – Bách Hợp nhấn mạnh hai chữ nhà họ Chúc. Chúc Ngao thấy người trong lòng mình bị Bách Hợp nói cho cứng họng, làm sao mà ngồi im được, nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Bách Hợp: “Chị im đi! Cô Liên Tâm là vì tôi. Chị cho là tôi không biết vì sao chị phải làm thủ tục chuyển trường cho tôi à? Chị không muốn nộp học phí cho tôi nữa!” – Trước đây Chúc Ngao thích đe dọa người trong nhà bằng cách không học, đòi chuyển trường. Cậu ta cho rằng đã nắm thóp được người nhà họ Chúc, chính Chúc Bách Hợp còn phải bỏ ra mấy chục vạn để cậu ta tiến vào học trong trường Quý tốc đấy. Bọn họ không có khả năng sẽ để tiền này lãng phí, cho nên cậu ta luôn yên tâm là có chỗ dựa chắc chắn. Không nghĩ tới Bách Hợp thậm chí hơn mười vạn tiền học phí đều mặc kệ, trực tiếp làm thủ tục chuyển trường cho cậu ta luôn. Về sau cậu ta không được gặp Dư Liên Tâm, mà quan trọng hơn là đang học trường Quý tộc lại bị chuyển ra ngoài, trở lại trường bình thường thì người khác sẽ nhìn mình thế nào?? Sau này đã không còn gì có thể uy h.i.ế.p được Bách Hợp, Chúc Ngao cảm thấy tuyệt vọng sợ hãi. Dư Liên Tâm dường như tìm được lý do mà ngộ ra chân lý: “Thì ra là như vậy. Nhưng mà Tiểu Hợp này, A Ngao bị tai nạn xe cộ sẽ có tiền bồi thường mà. Cậu ấy không bị thương nặng, nếu có tiền bồi thường có thể dùng để nộp học phí, không nhất thiết phải chuyển trường đâu”.
Dư Liên Tâm nói một câu này khiến Chúc Ngao động lòng, mắt sáng rực. Cậu ta nhớ ra chính mình bị tai nạn xe cộ, vì trong tưởng tượng của Chúc Ngao mình bị tai nạn xe cộ sẽ có phí bồi thường. Bởi vậy khi nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của cậu ta, Bách Hợp lại hừ lạnh một tiếng: “Tiền? Nó mặc kệ đèn đỏ đi ngang đường lại còn nghịch điện thoại? Không bị đ.â.m c.h.ế.t còn cảm thấy may vì mạng lớn thì có. Người ta thay nó chi tiền thuốc men, giờ còn đang nợ viện phí đấy. Cô giáo Dư giảng đạo lý làm người như thế, không bằng cô thanh toán viện phí cho nó đi?” – Dư Liên Tâm xấu hổ mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm không dám mở miệng.
Bách Hợp biết rõ Dư Liên Tâm làm gì có tiền? Cô ta lớn lên ở cô nhi viện, cho nên mỗi tháng tiền lương vừa tới tay là gửi về cô nhi viện. Trang sức cô ta đeo, quần áo cô ta mặc đều là ba vị vương tử chuẩn bị cho cô ta, bản thân cô ta chi tiêu vô cùng tiết kiệm. Vì vậy Bách Hợp vừa nói xong, Dư Liên Tâm lại nức nở nghẹn ngào không dám mở miệng.
Chúc Ngao vừa mới vui mừng tới mức nhảy dựng, nghe thấy Bách Hợp nói vậy đem tâm trạng cậu ta tụt xuống đáy vực. Trong lòng cậu ta có chút không tin, bởi vậy nhìn ba Chúc ánh mắt hoài nghi, ba Chúc bắt cậu ta ra viện cậu ta còn sống c.h.ế.t không chịu. Bệnh viện đành điều bảo vệ mời cậu ta ra ngoài, Chúc Ngao không thể làm gì khác, thu thập đồ đạc ngoan ngoãn đi theo ba Chúc ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-446-3.html.]
Thời gian này bởi vì công việc của Chúc Ngao, Bách Hợp đã xin nghỉ phép hơn mười ngày, thuận lợi tránh tên thần kinh Tần Chiếu Nam. Vì vậy mà Bách Hợp hơn mười ngày nay chưa về trường lần nào. Lúc này cô đang chờ tuyến xe của trường học xuống núi, một cỗ xe màu đen bất ngờ dừng lại cạnh đường. Có một bàn tay thò ra ngoài muốn lôi cô vào. Nửa tháng nay Bách Hợp mỗi ngày đều luyện võ, thân thể linh mẫn hơn rất nhiều. Cô đá thẳng vào cửa xe, lực đá không hề nhẹ. Cửa xe kêu “BÀNH” một tiếng, lập tức kẹp lấy cánh tay kia, trong xe vang lên tiếng chửi rủa cùng rên rỉ. Một người đàn ông đầu đội tất chân có chút nóng lòng đạp cửa xe bước xuống, ý đồ cậy mình to lớn định tóm Bách Hợp vào xe.
Trong tay hắn ta còn cầm một cái khăn, một tay muốn tóm Bách Hợp, tay kia muốn bịt miệng cô. Thủ đoạn bỉ ổi như thế trừ xuất thân xã hội đen – thiếu gia thần kinh Tần Chiếu Nam ra thì Bách Hợp thực sự không nghĩ ra được ai lại có thể dùng cách thức này. Bách Hợp đột ngột ngồi xổm xuống, tránh được cái khăn muốn bịt miệng mình lại, một mặt giơ chân phải hướng mắt cá chân người đàn ông mà đá. Nhìn qua chính là kẻ đã trải qua huấn luyện, bắp chân cứng như đá. Đá mắt cá chân vô dụng rồi, nhưng mà đá đầu gối thì khác. Hắn ta không tự chủ mà quỳ xuống đất, Bách Hợp liền lấy đế giày cao gót giẫm lên cái tay cầm khăn của hắn. Dùng sức chân một chút, cô nghe thấy tiếng xương gãy giòn giã vang lên, gã đàn ông kia cũng không hừ một tiếng. Bách Hợp quăng túi sang một bên, hai tay tóm tóc hắn, lên gối giộng vào mặt hắn ta. Khuôn mặt vốn là nơi yếu ớt, nên khi Bách Hợp ra đòn này, người đàn ông kia không nhịn được kêu một tiếng, tay đang muốn tóm Bách Hợp vô thức giơ lên che mặt mình. Bách Hợp thò tay đem cửa xe kéo ra, Tần Chiếu Nam đang ngồi sau xe vô cùng kinh ngạc, vì Bách Hợp không bị dính thuốc kéo lên xe. Vẻ mặt kinh hãi chưa lấy lại tinh thần, một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Sớm đoán được hành động tác quái của Tần Chiếu Nam rồi, nhưng chính thức đối diện với cậu ta thì Bách Hợp lại im lặng. Bách Hợp tóm người đàn ông đang ôm mặt đau cứng người nằm trên đất, xốc hắn ta dậy ném vào trong xe, hướng Tần Chiếu Nam nói: “Học sinh Tần, đón lấy người của em này”.
Tần Chiếu Nam ngồi trong xe nguyền rủa hai tiếng, nhanh như chớp đóng cửa xe, nổ máy nghênh ngang rời đi. Nhìn xe của Tần Chiếu Nam rời đi xong, Bách Hợp mới từ từ sửa sang tóc tai, vừa cúi xuống định nhặt túi của mình thì đã thấy một cỗ xe màu đen cổ kính dừng lại chẳng biết từ lúc nào. Vừa mới gặp trường hợp của Tần Chiếu Nam, toàn thân Bách Hợp cứng đờ. Cô đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay, chàng trai tóc vàng mắt xanh đã lâu chưa gặp kia chẳng biết đã xuống xe từ khi nào. Thân hình thon dài dựa vào xe mà vỗ tay: “Rất đặc sắc”
Không biết cậu đã nhìn được bao lâu, nhưng thân thể đang cố gồng lên của Bách Hợp lại buông lỏng, gật đầu cười: “Cảm ơn lời khen”.
“Đang đợi tuyến xe của trường à?”- Chàng trai hỏi một câu. Nhân tiện một bên mở cửa xe, đồng thời làm tư thế xin mời: “Vốn tôi muốn có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hóa ra công chúa cũng không cần hoàng tử giúp gì cũng có thể ép rồng hung ác phải biến đi”. Vẻ mặt của chàng trai tuấn mỹ có vẻ nhẹ nhõm vui sướng, ánh mặt trời chiếu lên da thịt không giống với người Hoa Hạ, khóe miệng nhếch lên sáng rỡ, cậu vỗ cửa xe, Bách Hợp bèn cười nói: “Không phải đợi hoàng tử, vì vốn đã không phải là công chúa”. Trong lòng Bách Hợp đã mờ mịt đoán ra được thân phận của chàng trai, chỉ là chưa xác định được mà thôi. Tại trường học quý tộc có thể làm cho Tần Chiếu Nam gặp mặt rồi mà phải bỏ chạy, ngoại trừ ba vị vương tử lúc nào cũng ngữ tọa trong trường ra thì không còn nhiều người nữa. Mà cử chỉ ưu nhã rõ ràng được dạy dỗ rất lâu, ngoại trừ cái vị được xưng tụng là hoàng tử quốc gia nào đó của Châu Âu – gia tộc Worleditch – ở trong trường được coi là vị Thiên vương thần bí khó lường kia, thì Bách Hợp không nghĩ ra ai khác.
Nhưng khi nghĩ tới danh xưng Thiên vương, Bách Hợp liếc nhìn chàng trai một cái, không khỏi nở nụ cười. Chàng trai cầm khăn nhẹ nhàng che miệng ho hai tiếng rồi mới vào trong xe. Khi xe bắt đầu chuyển động, cậu bèn hào hứng đánh giá Bách Hợp vài lần: “Tôi đã từng gặp mặt người của gia tộc Lohr, sự việc vừa rồi tiểu thư có cần tôi ra tay giúp hay không?”. Gia tộc Lohr chính là dòng họ của cha Tần Chiếu Nam. Có thể nói ra giao tình với gia tộc Lohr, mà dùng giọng điệu như vậy bày tỏ việc thay mình tiêu trừ phiền toái mà nói, càng rõ ràng chỉ ra thân phận của chàng trai. Mà cậu, dường như cũng chẳng có ý tứ giấu diếm.
Tần Chiếu Nam đã hai lần chặn đường mình, một lần dám dùng s.ú.n.g chỉa vào mình, trong lòng Bách Hợp đã sinh ra sát ý với cậu ta. Mặc dù trên mặt không cảm xúc gì, nhưng cô muốn tự tay báo thù, như vậy có thể xả giận cho nguyên chủ. Mà Bách Hợp thực sự không muốn thiếu nợ nhân tình của người nhà Worleditch, vì vậy khi cậu chủ động mở miệng yêu cầu hỗ trợ, Bách Hợp không phân vân băn khoăn gì mà lắc đầu cự tuyệt luôn: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi nghĩ mọi người chỉ hiểu lầm nhau. Bạn học Tần Chiếu Nam sẽ nhận thức điều này nhanh thôi”.
Chàng trai khi nghe câu nói này của Bách Hợp, bèn nhẹ nhàng nở nụ cười. Một lần nữa cúi đầu cảm ơn chàng trai vốn được xưng là vương tử thần bí khó lường của trường học quý tộc, Bách Hợp mới tiến vào sân trường. Một thời gian không đến, cô thấy ánh mắt mọi người nhìn cô rất kỳ quặc. Một đường đi đều có người nhìn chằm chặp, lại coi cô giống như ôn thần mà xa lánh. Bách Hợp trở lại phòng làm việc. Lần trước lúc cô rời khỏi trường xử lý công việc thì cánh cửa này vẫn khóa, cho nên lần này cô đã sớm chuẩn bị một cái kìm nhổ đinh loại nhỏ, thản nhiên trước mặt đám giáo viên mở cửa văn phòng mà bước vào.
Không tới trường một thời gian ngắn, trong văn phòng có một lớp bụi mỏng. Khẩu s.ú.n.g vẫn còn ở đây, Bách Hợp bèn cho vào trong túi, cầm lấy khăn lau lại bàn. Vừa mới đóng cửa thì Dư Liên Tâm từ ngoài sảnh văn phòng bước vào, cô ta thấy Bách Hợp đang khóa cửa thì ngây ra một chút, rồi chạy vội tới, vừa chạy vừa hô: “Tiểu Hợp, tôi muốn nói chuyện với cô về việc của A Ngao. Về tiền chúng ta có thể cùng nhau ngồi nghĩ biện pháp, không thể vì tiền mà phá hủy cả đời A Ngao”.