Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 445.2
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:25:00
Lượt xem: 1
Tới phòng học giảng bài, lúc Bách Hợp vừa đẩy cửa phòng bước vào thì cảm thấy trên đầu có cái gì rơi xuống. Bách Hợp một tay cầm giáo án, một tay giơ lên, tóm được một cục gạch nặng trịch rơi xuống. Bách Hợp ngửa đầu nhìn mới phát hiện cánh cửa bên trên không biết có ai đặt gạch vào, lúc đẩy cửa do mất cân bằng nên viên gạch sẽ rơi xuống. Một đám trong phòng đang chờ xem trò vui, nhìn thấy Bách Hợp không bị thương, mà còn giơ tay đón được viên gạch thì ai cũng giật mình. Bách Hợp cười lạnh, vì trong phòng học nhiều người, Bách Hợp biết lũ học trò này chắc chắn rõ ai là kẻ đầu têu làm ra trò này. Nhưng mà cô cũng không thèm hỏi, đến khi hết tiết cô quay trở lại phòng làm việc liền phát hiện văn phòng đã bị khóa bằng khóa sắt. Trong lòng Bách Hợp liền biết chuyện này cùng với ba vị vương tử của trường học Quý tộc có liên quan.
Ở trong trường học này, Chúc Bách Hợp bị người ta xem thường, trong quá khứ đã từng bị như vậy rồi, nhưng trong phòng học bị vẩy mực hắt nước là chính. Chứ đặc biệt chạy tới khóa cửa văn phòng của cô ấy thì chưa bao giờ, vì ở trong mắt một đám học sinh quý tộc, Chúc Bách Hợp là một nhân vật vô hình chẳng ý nghĩa, căn bản không đáng để họ ra tay. Việc này chắc chắn do ai đó âm thầm ám hiệu, Bách Hợp nghĩ tới việc chiều nay đem Dư Liên Tâm khiêng ra khỏi phòng, trong lòng nắm chắc thêm vài phần lý do. Mình chẳng có chìa khóa, cửa phòng làm việc chính là bị khóa, bên trong ngoại trừ khẩu s.ú.n.g vừa thu của Tần Chiếu Nam thì không có đồ đạc của mình. Bách Hợp xoay người rời đi, nhưng đi không xa bao lâu thì bị người ta chặn lại. Cầm đầu chính là cậu học trò Tần Chiếu Nam – đứa bé hồi sáng bị mình cướp s.ú.n.g mà tức giận rời khỏi phòng học. Lúc này mặt cậu ta rất âm trầm, mấy đứa đi theo cậu ta thân hình vạm vỡ hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chặp vào Bách Hợp. Bảo vệ trường đứng cách đó không xa thấy vậy nhanh chóng quay đầu, chẳng dám quay lại nhìn.
“Có chuyện gì à?” – Bách Hợp thở dài. Hôm nay tiết học buổi chiều là tiết học cuối của cô, đợi thêm mười phút nữa là giờ xe của trường chuyển bánh. Nhưng bị nhóm Tần Chiếu Nam cản lại thế này thì việc ngồi xe trường về nhà khẳng định là chuyện không tưởng rồi. Bách Hợp vừa mới nhận nhiệm vụ, võ công mới bắt đầu luyện đã bị mấy người chặn đường. Bách Hợp đang hối hận vì buổi chiều đi học không mang theo s.ú.n.g thu được của Tần Chiếu Nam. Mặc dù cô không trước mặt người ta mà nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người, nhưng cưỡng chế đe dọa đám học trò hỗn hào này cũng khá khả thi. Tần Chiếu Nam chưa nghe cô nói gì thì thôi, vừa nghe câu hỏi của cô thì mặt mũi cậu ta trở nên dữ tợn: “Cũng có chút bổn sự, nhỉ? Nghe nói cô giáo Dư tới tìm cô để nói chuyện của tôi, cô lại đánh ngất cô ấy, hiện tại người ta vẫn đang nằm viện?”
Bách Hợp im lặng hỏi trời cao, ngửa đầu lên nhìn trời một lúc mà nghĩ. Hóa ra hôm nay khi bước ra khỏi cửa phòng làm việc có cô giáo Lộ Lộ đã cảnh báo cô hãy coi chừng. Khó trách hôm nay trong trường học có người bày trò bắt nạt. Nguyên nhân bởi vì sau khi cô đem Dư Liên Tâm ngất xỉu vứt ra ngoài hành lang, hẳn là đã bị ai mang đi. Mà nhìn vẻ mặt giận dữ của những nữ giáo viên kia thì mười phần chắc chín là một trong ba vị vương tử rồi.
Dư Liên Tâm bị vương tử nào đó mang đi, người khác còn cho rằng cô ta bị mình đánh bất tỉnh. Bởi thế nên mấy vị vương tử ra hiệu ngầm, trong trường học có người thẳng tay bắt nạt gây phiền toái. Nghĩ như vậy xong, lông mày Bách Hợp run run. Tần Chiếu Nam không thèm kiên nhẫn, thò tay xuống sau thắt lưng: “Tôi cho cô một cơ hội, cô tự đánh gãy tay phải của mình, rồi đi bệnh viện gặp cô giáo Dư quỳ xuống nhận sai, tôi sẽ bỏ qua cho cô”. Tần Chiếu Nam vừa nói, tay vừa rút ra một vật trông giống đèn pin và bấm nút. Sau khi cậu ta bấm cái nút này thì Bách Hợp nghe thấy tiếng “tanh tách” của dòng điện. Trước đây trong trường ai cũng gọi thẳng tên Dư Liên Tâm. Nhưng về sau nhóm Tiêu Tễ từng nói qua không được bắt nạt Dư Liên Tâm nữa, thì đám học sinh mặc dù trước mặt nghe theo, nhưng sau lưng vẫn có vẻ mặt khinh thường cô ta. Thật không nghĩ lúc này Tần Chiếu Nam lại gọi Dư Liên Tâm là cô giáo, thế thì quả đúng Dư Liên Tâm không còn giống trước nữa.
Tần Chiếu Nam xuất thân mafia, cho nên mặc dù nhỏ tuổi nhưng cách nói chuyện hay làm việc đều mang theo sự tàn nhẫn của xã hội đen. Nhưng mà Bách Hợp chẳng muốn tay mình bị gãy, lại cũng không thèm đi bệnh viện quỳ gối nhận sai. Cô đang nghĩ xem có cách nào thoát thân không, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng còi xe ô tô con. Một đám người quay lại nhìn, mà bảo vệ trường học đang núp trong phòng cũng cuống quýt đi ra, sắp hàng tiến tới chiếc xe này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-445-2.html.]
“Cản đường quá!” – Một tiếng quen thuộc mang theo thanh âm hơi cuốn lưỡi nói tiếng hoa Hạ vang lên, rồi có một đợt ho khan nhẹ nhàng. Đội cảnh vệ cúi đầu khom lưng, nở nụ cười chào mừng, rồi quay lại hướng Tần Chiếu Nam mà nói: “Tần Thiếu gia, các cậu xem. Các cậu đang chắn đường xe ô tô, không bằng các cậu nhường đường một chút có được không?”. Nhóm bảo vệ vừa nãy nhìn thấy nhóm Tần Chiếu Nam thì trốn nhanh hơn chuột. Lúc này có người kêu “chắn đường” thì nhóm bảo vệ này liền bắt đầu đi đuổi người. Ở trong tình tiết câu chuyện, Tần Chiếu Nam hung hăng càn quấy như vậy mà bây giờ quả thực đã tránh qua một bên. Trong lòng Bách Hợp vốn chỉ phỏng đoán thân phận chàng trai nọ thôi, không nghĩ lại thấy một cửa sổ xe ô tô không đóng lại. Chàng trai có ngũ quan thâm thúy đang ngồi trong xe mỉm cười nhìn cô. Mái tóc dài xoăn màu vàng giờ đã dùng dây lụa buộc lại, mà rõ là cách ăn mặc đã nữ tính hóa, nhưng mặc trên người cậu lại vô cùng cân đối phù hợp.
“Lên xe đi!” – Một câu này thôi khiến cả nhóm Tần Chiếu Nam thay đổi sắc mặt. Bách Hợp biết người này lại giải vây cho mình, nên không do dự mà vòng sang bên kia mở cửa xe, ngồi vào. Xe nổ máy, bỏ lại một đám cảnh vệ cùng Tần Chiếu Nam đứng phía sau. Bách Hợp ngồi trong xe, ở giữa xe đã có rèm che nên không nhìn được kính chiếu hậu, không thấy được sắc mặt bọn người Tần Chiếu Nam, nhưng cô đoán chắc chắn sắc mặt bọn họ vô cùng, vô-cùng-đẹp-mắt.
“Xin cảm ơn!” – Chàng trai lạ mặt này giúp cô hai lần, Bách Hợp nói cảm ơn với cậu, thấy khóe miệng cậu nhẹ nhếch lên rất quyến rũ: “Có thể vì tiểu thư mà bỏ công sức, chính là vinh hạnh của tôi”. Hôm nay chàng trai mặc chính trang màu đen nhung, bên trong là áo sơ mi trắng chỉnh tề. Cổ áo có hoa văn màu vàng lợt, gây cho người nhìn một cảm giác xa hoa. Cậu không cầm sách vở giống hôm qua, mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp. Một đôi mắt sâu như biển cả chuyên chú nhìn người ta, khiến cho người bị nhìn có cảm nhận được sự chân thành, thâm tình. Ngày hôm qua cậu cũng giúp cô, nhưng không nói nhiều lời nào. Hôm nay hình như cậu có tâm tình tốt, đã nhếch miệng cười với cô.
“Dường như tiểu thư đang gặp một chút ít phiền toái?” – Một đôi mắt xanh lam dịu dàng vui vẻ, và vẻ mặt cười khiến cho người khác như gặp được gió xuân của cậu khiến người khác cảm thấy thương yêu, nhưng lại không dễ tiếp cận. Bách Hợp trước đây khi đi nhờ xe đã cảm giác được. Mặc dù cậu tốt bụng cho đi nhờ xe nhưng không nói với cô một câu nào, mặc dù không phải là thái độ xa cách ngàn dặm mà là bộ dáng nho nhã lễ phép nhưng mà cô cũng nhìn ra được chàng trai này rất kiệm lời. Không hiểu vì sao mà chàng trai này lại nhắc tới phiền phức của cô, Bách Hợp sửng sốt, rốt cuộc gật đầu: “Hình như là như vậy”.
Nói xong lời này, Bách Hợp cảm thấy không khí trong xe yên tĩnh hẳn, chàng trai mỉm cười nhìn cô. Bách Hợp nghĩ thế nào bèn đem việc Dư Liên Tâm giữa trưa tới tìm cô thế nào nói ra: “Buổi sáng tôi có tiết dạy, học sinh Tần mang theo vũ khí nguy hiểm đến lớp nên tôi đã tịch thu. Sau đó cậu ta rời khỏi lớp học. Trong trường có một cô giáo họ Dư cho rằng tôi đuổi học sinh này ra khỏi lớp nên mới tới hỏi nguyên nhân. Tôi giao vũ khí này cho cô ta, nhưng dường như cô ấy hiểu sai gì đó, bị dọa ngất.”
Lúc Dư Liên Tâm tới hỏi Bách Hợp lý do vì sao đuổi Tần Chiếu Nam ra khỏi lớp, Bách Hợp thật ra định đưa s.ú.n.g cho cô ta cũng nói luôn nguyên nhân vì sao. Không nghĩ tới lá gan cô ta nhỏ bé vô cùng, vừa thấy s.ú.n.g thì ngất luôn. Cô ta bất tỉnh như vậy, còn mình thì gặp phiền toái lớn. Bách Hợp cảm thấy buồn bực rồi. Cô muốn nhậm chức giáo viên xong thì giảng dạy bình thường, thay Chúc Bách Hợp sống cả đời đơn giản. Nhưng nếu cứ làm việc chung với Dư Liên Tâm tại trường thì Bách Hợp chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái hơn nữa. Một Tần Chiếu Nam to gan lớn mật, giữa sân trường dám lấy dùi cui điện dọa đánh gãy tay mình, ai biết mấy vị vương tử ái mộ cô ta sau này sẽ làm ra cái chuyện kinh dị gì nữa?
“Thật là xui xẻo” – Thấy Bách Hợp nhíu lông mày, chàng trai mỉm cười an ủi cô – “Nếu là hiểu lầm, nói rõ ràng xong chính là không có việc gì, tiểu thư đừng lo lắng”. Lúc nói chuyện chàng trai rất chăm chú, nụ cười ôn hòa của cậu khiến người ta buông lỏng cảnh giác, Bách Hợp gật đầu. Xe bon bon xuống núi, dừng lại tại chỗ hôm qua đã dừng. Bách Hợp cảm ơn chàng trai trẻ rồi mới rời đi.