Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 423: Chưởng môn bại trận 14

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:19:16
Lượt xem: 2

Bách Hợp không nhịn được mà nhếch miệng cười, cô với Tử Kim cổ tâm linh tương thông, nó được nuôi dưỡng từ m.á.u vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, nhưng do trời đất đưa đẩy Bách Hợp tạo ra được nó, sau khi Cửu U Quỷ Vương thành đồ ăn của nó thì cô vẫn bình tĩnh, bắt đầu chuyên tâm khôi phục pháp lực trong cơ thể mình.

Sau khi Tử Kim cổ hấp thu hết âm khí, nó bắt đầu từng ngụm từng ngụm gặm đến bộ xương trên người Cửu U Quỷ Vương, tiếng kêu thảm thiết của Cửu U quỷ vương càng ngày càng nhỏ, ngược lại là trán của Diệp Toàn Chi mồ hôi ngày càng nhiều, cô ta cùng Cửu U Quỷ Vương có huyết khế, lúc này hai bên cùng chịu thống khổ, như là cảm nhận được nỗi đau bị gặm cắn làm cho thân thể của Diệp Toàn Chi cuộn lại thành một đoàn ngã trên mặt đất, vô lực mà thở dốc, sau biến cố như vậy mọi người vừa rồi còn như con sâu con kiến chờ chết, giờ đều lắp bắp kinh hãi đều cẩn thận từng ly từng tí nhích gần về phía Bách Hợp.

“Ăn đi, ăn đi, Văn Tĩnh, đây là con vật lúc trước cô thay tôi nuôi dưỡng ra, Cửu U Quỷ Vương hấp thu thực lực của cô, sẽ không nghĩ tới có một ngày, cuối cùng bị ông trời báo ứng, nó ăn hết cô, con vật cô nuôi dưỡng ra lại ăn hết nó, thiện ác hữu báo(*), phải chịu báo ứng rồi” Bách Hợp thở dài một tiếng, kéo tiểu quỷ đang trốn sau lưng ra,lúc này trên khuôn mặt nhỏ bé đen kịt kia của nó nước mắt rơi tí tách, vốn khuôn mặt xấu xí trông rất đáng thương.

Cửu U Quỷ Vương rất cao lớn nhưng rất nhanh đã bị ăn đến một mảnh xương cũng không còn, lúc này con hồ điệp kia giống như đã ăn no rồi, thân thể lớn một vòng, lung la lung lay, cử động cánh bay về phía Bách Hợp, giống như muốn chui đến trên người cô. Chẳng qua lbay lên rồi lại hạ xuống, mất đến hơn nửa ngày mới đến đậu lên mu bàn tay Bách Hợp, một cảm giác lạnh như băng thấm vào cơ thể cô, trên mu bàn tay cô xuất hiện một con hồ điệp màu tím, hồ điệp núp vào trong người cô.

“Không….”Trên trán Diệp Toàn Chi mồ hôi lạnh đầm đìa, có chút không cam lòng kêu lên, sức lực trong cơ thể của Bách Hợp giờ đây đã tràn đầy, cô đứng lên. Trải qua nửa đêm giày vò, xem thời gian thì trời đã gần sáng rồi, những lệ quỷ c.h.ế.t tiệt này lại vẫn còn ở đây.

Tuy nói bọn lệ quỷ này do Diệp Toàn Chi ép buộc đến, nhưng hôm nay Hạ Thanh Hàn vì bảo vệ cô mà chết, nên Bách Hợp không định buông tha cho chúng, trong miệng cô bắt đầu niệm khẩu quyết:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động….”

Lòng đất nhẹ nhàng rung động, một cỗ chi khí cương trực xen lẫn một chút cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt.

“Thượng tiên chậm đã”tiếng nói thật to vang lên, cánh cửa địa phủ mà lúc trước Bách Hợp muốn mạnh mẽ mở ra, nhưng cả hai lần đều bị cắt đứt, rốt cuộc lúc này lại từ từ mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-423-chuong-mon-bai-tran-14.html.]

Một lượng lớn âm khí tràn ra. Đi đầu là một người đầu đội mũ quan, toàn thân được âm khí bao quanh không thấy rõ được dáng người nhanh chóng đi ra. Theo sau là một đội âm binh, người đứng đầu sau khi hô lên một câu, liền bày ra tư thế chắp tay nói: “Thượng tiên xin bớt giận, bọn ma quỷ này chính là phạm nhân mà địa phủ truy tìm sáu trăm năm nay, xin thượng tiên khai ân, để hạ quan dẫn bọn chúng trở về địa phủ.”

“Lúc nên đến thì không đến, lúc không nên đến thì lại đến” Bách Hợp thở dài. Vẻ mặt có chút âm tình bất định, pháp quyết đan nắm trong tay cũng không có buông. Bóng người kia liền vội vàng lao tới chỗ Diệp Toàn Chi, giơ tay vỗ lên người cô ta hai cái, liền kéo ra ngoài hồn phách của một nữ tử thanh tú: “Nghiệp chướng, còn không mau theo ta hồi phủ!”

Hồn phách của Diệp Toàn Chi lúc này rất u ám, cô ta cùng Cửu U Quỷ Vương có huyết khế, mỗi lẫn Cửu U Quỷ Vương bị Tử Kim cổ rút ra, cô ta cũng bị tổn thương thật lớn, theo lý mà nói hồn phách của người tu đạo phải vô cùng vững chắc mới úng, nhưng hết lần này đến lần khác bộ dạng của Diệp Toàn Chi lúc này như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cho hồn phi phách tán, phán quan kia vỗ cô ta hai cái, đem âm khí truyền vào trong người cô ta, Diệp Toàn Chi lúc này mới có phản ứng, quỳ rạp xuống đất: “ Diệp Toàn Chi bái kiến đại nhân”

“Diệp Toàn Chi, Minh Triều Vĩnh Lạc sinh ra vào giờ dần hai khắc, tại…”phán quan kia tuyên đọc cuộc đời của Diệp Toàn Chi, một lúc sau, sau khi đọc xong mọi chuyện của Diệp Toàn Chi. phán quan mới chắp tay nói: “Thượng tiên, nghiệp chướng này đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai người thường vô tội, bổn quan sẽ mang cô ta về địa phủ, giao cho Diêm vương xử lý, thượng tiên thấy như thế nào?”

Địa phủ đã nhúng tay vào, không có khả năng g.i.ế.c được lũ ma quỷ này rồi, về phần Diệp Toàn Chi, để Bách Hợp ra tay thì chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta mà thôi, cho cô ta c.h.ế.t một cách thống khoái như vậy thì tiện nghi cho cô ta quá, tình huống của Diệp Toàn Chi như vậy tương đương với người biết luật mà vẫn phạm luật, bị mang về địa phủ chắc là sẽ bị giam lại, có đôi lúc trách phạt của thiên đạo còn hung ác hơn sự trả thù của con người rất nhiều, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng nhưng không có phản đối, chỉ là đứng lên: “Phán quan, coi như hôn may tôi cho ông thể diện, nhưng hồn phách của tam đệ tử Hạ Thanh Hàn của tôi, ông trả lại cho tôi là được”

Hạ Thanh Hàn vì cứu cô mà chết, một câu trước khi c.h.ế.t kia: “một ngày là thầy, cả đời là cha” phảng phất như còn vang bên tai Bách Hợp, trước kia anh cũng từng nói qua lời như vậy, nhưng lúc đó cô cũng không đem những lời này để trong lòng, không ngờ lần nữa nghe được thì đã âm dương cách biệt, bây giờ nhớ lại bất giác cảm thấy thê lương cùng với bất đắc dĩ.

Bách Hợp cũng không muốn nợ ân tình của người khác, với năng lực hiện nay của cô, chỉ cần cố gắng tu luyện, nếu hồn phách của Hạ Thanh Hàn ở trong tay mình, thì cuối cùng cô sẽ làm cho Hạ Thanh Hàn có thể sống như người bình thường, tuy không nhất định có thể thực sự trở lại giống lúc trước, nhưng ít nhấ ở sâu trong lòng cô sẽ giảm đi dược vài phần áy náy, cô không thích có người vì cô mà chết, nhất là sau khi đã có một lần kinh nghiệm của Lý Yến Tu.

“Ách…”bị một câu kêu ra chức vị, Phán quan do dự một lúc, sau đó cười khổ một tiếng, liền tản đi âm khí toàn thân, lộ ra bộ dáng thật của một phán quan, một tay hắn cầm sách, một tay cầm bút, lật vài tờ, trán liền tuôn mồ hôi to như hạt đậu, một lúc sau, vẻ mặt hắn đau khổ nhìn Bách Hợp: “Thượng tiên, ở bên trong địa phủ không có họ tên của Hạ Thanh Hàn..”

 

Loading...