Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 423.1

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:19:33
Lượt xem: 2

“Sao lại không có tên của Hạ Thanh Hàn được? Hắn là con trai trưởng của nhà họ Hạ bọn họ đều biết đấy,”

Nghe nói như thế, Bách Hợp liền giật lấy sổ sinh tử của địa lại, lật ra hai trang,  tên phán quan kia giận mà không dám nói gì, quả nhiên Bách Hợp thấy bên trên viết tên mọi người trong dòng họ, chỉ là tại nơi ghi tên của con cháu, viết rõ ràng:con trai trưởng Hạ thị, Hạ Thanh Lãnh, sinh năm 1982, sống tại…

Quả nhiên không có thông tin của Hạ Thanh Hàn,con trai trưởng của nhà họ Hạ vốn là Hạ Thanh Hàn giờ lại biến thành Hạ Thanh Lãnh. Vậy Hạ Thanh Hàn đi đâu, Bách Hợp ngây người, phán quan liền đoạt sổ sinh tử trở về, cẩn thận từng tí một lại qua, thấy không có tổn hại gì, mới nhẹ nhàng thở ra, lại liếc nhìn tay Bách Hợp, trên mặt lộ ra vài phần kiêng kị: “Thượng tiên! Xin hỏi Thượng tiên, không biết con bươm bướm vừa mới xuất hiện là vật gì?”

Hắn vừa nói xon, trên mu bàn tay của Bách Hợp liền bắt đầu ngứa. Nghe được hai chữ bươm bướm,con hồ điệp màu tím ka hình như hơi bất mãn, Bách Hợp vươn tay khẽ vuốt hai cái,vẻ bất mãn này mới giảm xuống, chỉ là sát khí và âm khí vừa mới xuất hiện lại khiến cho thân hình của Phán quan run rẩy, nếu không phải hắn đã chính thức trở thành thần. Có thần vị hộ thể, thì hai cái vỗ cánh vừa rồi của con hồ điệp kia, cũng khiến cho hắn ăn không ít thiệt thòi.

Cái con hồ điệp kia thực quá đáng sợ, đường đường là Cửu U Quỷ Vương, lại bị nó nuốt sống vào bụng, âm phủ có một địch thủ như vậy. thì chỉ sợ sau này không có ai có thể yên ổn được, cho dù là Diêm vương cũng không nhất định ngồi yên được. Phán quan tự nhiên cũng sẽ lo lắng con hồ điệp cổ quái này rồi, lúc này mới thử mở miệng thăm dò lai lịch của hồ điệp.hơn nữa  nếu được hắn còn hi vọng Bách Hợp có thể g.i.ế.c nó đi, nếu không có thứ như vậy tồn tại, chỉ sợ hồn phách của âm phủ đều sẽ không an toàn

“Tất nhiên là sủng vật của tôi rồi, các người còn không đi?”

Lúc này Bách Hợp mới thực sự biểu hiện ra tâm tình tồi tệ của cô: “Muốn chờ tôi đốt tiền giấy mời các ngườiđi sao?”

Người của địa phủ nghe vậy, đều run lên, Phán quan cười khổ hai tiếng. Hồ điệp trên tay Bách Hợp lúc này, chính là thiên địch của toàn bộ âm phủ, bây giờ Bách Hợp không muốn g.i.ế.c nó, hắn chỉ có thể trước trở về  hướng Diêm vương đại nhân bẩm báo, lại thỉnh lên thiên đình, hy vọng có thể nghĩ ra được biện pháp, cho nên lúc này không thể cùng Bách Hợp vạch mặt được, miễn cho lúc nữa có âm sai bị giết.

Người địa phủ tới nhanh mà đi cũng nhanh, một đám ma quỷ bị âm sai bắt giữ kéo vào cửa địa phủ, Phán quan đi cuối cùng,,hướng Bách Hợp hành lễ cũng không quay đầu lại áp giải Diệp Toàn Chi rời đi

Cánh của vừa mới mở ra rất nhanh được đóng lại,chân trời vang lên tiếng gà gáy, âm khí ở bốn phía theo đám ma quỷ bị bắt giữu cũng dần tản ra.

Từ phía chân trời rất nhanh mặt trời chiu ra khỏi đám mây, ánh nắng sớm mai rơi xuống, mọi người ai cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn, một đám đạo sĩ co quắp trên mặt đất có chút không dám tin, Giản Vân Vân cùng bọn họ nhìn nhau,nhịn không được cùng Vương Sư Thành ôm đầu khóc rống lên.

Bách Hợp bắt lấy con quỷ con bỏ nó vào túi dưỡng hồn, quay đầu nhìn lại t.h.i t.h.ể Hạ Thanh Hàn trên mặt đất, lại phát hiện nơi đó giờ trống không, không có cái bóng người nào, cô trừng mắt nhìn, nơi kia thật sự là không có cái gì, giống như chưa hề có vật gì xuất hiện,cô lại sờ lên mặt mình,lúc trước vết m.á.u của Hạ Thanh Hàn rơi trên mặt mình, cảm giác kia vẫn còn rất chân thực, nhưng bây giờ cái gì cũng không có, ngoại trừ mồ hôi của chính mình, thì trên mặt hoàn toàn sạch sẽ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-423-1.html.]

Còn đang suy nghĩ phải làm sao để giải thích với nhà họ Hạ, ai ngờ bây giờ t.h.i t.h.ể lại biến mất không thấy đâu nữa, lúc Bách Hợp trở lại thành phố, một đám đạo sĩ xem cô như lão tổ tông mà đối đãi, mỗi người đều gọi là tổ sư gia,ai cũng bày ra tư thế muốn bái nhập làm môn hạ của cô, đêm hôm qua, đối phó với lũ lệ quỷ kia,, Bách Hợp liền một trận thành danh.

Lúc đối mặt với nhà họ Hạ, trong lòng Bách Hợp cảm thấy hết súc áy náy cùng chột dạ, ai ngờ vậy mà người nhà họ Hạ không có một ai còn nhớ Hạ Thanh Hàn, giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện.

Trên núi Mao Sơn đạo quán tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng nhờ có Nnà họ Hạ dốc hết sức giúp đỡ, đã được khai trương, ngày hôm đó có một đám nhân vật cấp tông sư có thể tự mình khai tông lập phái, lúc này lại thành tâm thành ý quy thuận Bách Hợp, mong muốn Bách Hợp thu bọn họ làm đệ tử.

Mà Vương Sư Thành vinh dự trở thành đại sư huynh, nửa năm sau kết hôn cùng với Giản Vân Vân, hai người lúc này một lòng đi theo bên người Bách Hợp, luôn cung kính không có chút phản kháng Bách Hợp, hôm đó hai người bị âm khí xâm nhập, phải ở lại bên cạnh Bách Hợp, thì mới giữ được tính mạng, hơn nữa hôm ấy bọn họ thấy Bách Hợp thể hiện ra bản lĩnh cao cường,nhìn thấy lệ quỷ, xem qua pháp thuật thần kỳ, đối với Mao Sơn thuật sinh ra hứng thú, bởi vậy bỏ xuống phú quý gia tộc, một lòng đi theo Bách Hợp thay cô quản lý Mao Sơn đạo quán, cuộc sống còn phong phú hơn trước kia nhiều.

Mao Sơn đạo quán khi được xây dựng xong, hương khói vô cùng cường thịnh, nhất là được toàn bộ các nhà quyền quý ở thành phố Bắc Kinh chống lưng, danh tiếng càng ngày càng vang dội, ngày đó Diệp Toàn Chi vì muốn tiêu hao pháp lực của Bách Hợp mà làm cho rất nhiều đại lão gia trong thành Bắc Kinh trúng tà, là Bách Hợp giúp đỡ bọn họ, nên khi sự nghiệp của cô vừa mở liền có không ít người xuất lực giúp đỡ cô.

Trước cửa miếu náo nhiệt, ngày hôm nay vang lên một tiếng chửi ầm lên. Chẳng qua là mới mắng được một lúc, đã bị người kéo đi, Bách Hợp đang trong phòng chơi đùa cùng tiểu quỷ mà Văn Tịnh lưu lại lúc trước được cô dùng âm khí biến ra thân thể, nó cũng đã đạt đến cấp Quỷ vương, thì Giản Vân Vân với vẻ mặt bực tức đi vào:

“Sư phụ, ngoài kia cái bà điên Long Hiển Phương lại tới nữa, mắng người mua danh chuộc tiếng,lại còn mắng người không đủ tư cách làm môn chủ của phái mao sơn, sư phụ không xứng chẳng lẽ bà ta mới xứng? Con nhổ vào, cũng soi mặt mình qua bãi nước tiểu mà xem, sư phụ cũng tại người không cho con thu thập bà ta, nếu không con đã nói cha con tìm người tống bà ta vào viện tâm thần!”

Long Hiển Phương mất đi đồ đệ, hôm nay Mao Sơn lại không có người nào biết danh tiếng Hiển tông, người đời chỉ biết là quán chủ của được chính phủ công nhận của tông phái Mao Sơn là Long Bách Hợp, mà vô luận là những người quyền quý hay đám đạo sĩ, mọi người chỉ công nhận Long Bách Hợp làm chủ, Long Hiển Phương chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép, không làm ra được chút sóng gió gì, bà ta cả đời ganh đua xem danh hào tông nào lợi hại hơn, đến lúc này rõ ràng đã không còn ý nghĩa

Nhưng bà ta không cam lòng, bà ta vì Hiển tông tranh đấu cả đời. lúc trước bà ta dùng kế hại c.h.ế.t Long Hiển Trân, nhưng lại rơi vào kết cục như bây giờ, bà ta vẫn thua như cũ, bảo bà ta làm sao mà bình tĩnh được đây? Thế nên mấy ngày nay bà ta đều  đến Mao Sơn đạo quán làm loạn.

Bách Hợp cười khẽ, cô không định để cho Long Hiển Trân chết, để làm cho một người thống khổ thì có rất nhiều cách, c.h.ế.t không phải là cách duy nhất. Long Hiển Phương là người đa mưu túc trí, lúc trước tính toán để Bách Hợp đi chịu chết. Hôm nay đối với bà ta mà nói Mao Sơn Hiển Tông đã không có vang danh thiên hạ, ngược lại khi đến tay người mà bà ta xem thường là Bách Hợp lại nổi danh, bà ta rất rất không cam lòng, nên cả đời cô ta sẽ sống trong thống khổ khó chịu. Nhất là khi Bách Hợp càng nổi tiếng, bà ta sẽ càng khó chịu.

Có lúc sống cũng là một loại tra tấn.

Giản Vân Vân thấy Bách Hợp cười rộ lên, thì nổi hết cả gai ốc, ngày ấy Bách Hợp đánh thắng bách quỷ, mở cửa địa phủ, đến Phán quan cũng phải gọi cô ấy là Thượng tiên, tình cảnh khi đó vẫn như rõ mồn một trước mặt mọi người, trước kia cô còn tưởng là Bách Hợp giả danh để lừa đảo, không ngờ chính mình nghĩ sai, cuối cùng suýt chút nữa thì mất đi một sư phụ có thực lực, chẳng qua người sư phụ này của cô càng ngày càng thay đổi, rõ ràng hai người gần bằng tuổi nhau nhưng Giản Vân Vân ở trước mặt cô không dám sinh ra tâm tư ngỗ nghịch.

 

Loading...