Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 420: Chưởng môn bại trận 11
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:18:23
Lượt xem: 2
Nghĩ đến đây Bách Hợp không do dự thêm nữa, vung hết lá bùa ra, tay nhanh chóng kết thành ấn, sử dụng Thiên Địa môn Đạo Đức kinh trong phạm vi lớn có thể, nó là pháp thuật gây ra lực sát thương rất lớn đối với lũ ma quỷ kia, cứ như thế lại khiến cho rất nhiều con ác quỷ c.h.ế.t đi, nhưng đồng thời pháp lực trong cơ thể cô cũng đã tiêu hao đi rất nhiều, mới dùng có mấy chiêu mà đã tiêu hao đi mất năm phần công lực, tuy bây giờ sắc mặt chưa đổi, nhưng Bách Hợp đã cảm nhận được một ít áp lực.
Sau khi lũ quỷ bị g.i.ế.c hơn phân nửa, lúc này chỉ còn thừa lại khoảng hơn trăm con lúc này cả ngọn núi như bắt đầu lay động,âm khí như tường đồng vách sắt ở bên ngoài “Oanh”một tiếng bị người làm nổ ra một lỗ hổng, Bách Hợp thở gấp hai hơi, quay đầu nhìn, thấy Hạ Thanh Hàn dẫn theo khoảng ba mươi người mặc áo đạo sĩ, trong tay là kiếm Kim Tiền hoặc là kiếm Liễu Mộc, bây giờ họ đang đứng tại bên ngoài chân núi, đang chăm chú nhìn cô.
Nhìn thấy tình trạng trong sân lúc này, đám đạo sĩ kia đều hiện lên vẻ kinh hoàng, dù đã đoán dược tình hình bên trong có chút không ổn, nhưng không ngờ tình hình lại có thể xấu đến vậy, khi Hạ Thanh Hàn nhìn thấy sắc mặt Bách Hợp có chút tái nhợt, liền vội vàng hạy đến bên cạnh Bách Hợp, mặc dù dương khí của anh dồi dào, nhưng khi chạy qua một đám lệ quỷ thì sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nhưng bước chân anh vô cùng kiên định, sau khi đi đến bên cạnh Bách Hợp thấp giọng hỏi: “Có khó chịu không”
Chính lúc này trán anh đã thấm ra mộ tầng mồ hôi rồi mà còn đến hỏi mình có cảm thấy khó chịu không, Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười, từ trong túi móc ra vài lá bùa còn lại, tìm ra một lá bùa hộ mệnh đưa cho anh:” Đeo vào!”
Đến lúc này thì Bách Hợp cũng không hỏi mấy lời ngớ ngẩn như tại sao anh lại đến đây nữa, dù sao thì Hạ Thanh Hàn đã đến đây rồi, bây giờ cũng không có khả năng đuổi anh ta về, mấy người đạo sĩ hợp lại thành hình tròn, cẩn thận từng li từng tí một cũng đi đến bên cạnh Bách Hợp, bị âm khí đánh úp vào người rõ ràng làm cho bọn cảm thấy không thoải mái, cũng may một ít đạo sĩ lớn tuổi bởi vì có công lực thâm hậu hơn nên có thể chịu được, nhưng mấy người trẻ tuổi thì lúc này sắc mặt đã có chút trắng bệch, suýt nữa thì đã không giữ được kiếm đồng xu trong tay rồi.
Mà lúc trước Bách Hợp có thể dưới tình huống như vậy vẫn có thể chiến đấu với một đám lệ quỷ lâu như vậy mà mặt không đổi sắc, thì trong lòng đa số đạo sĩ theo bản năng sinh ra cảm giác bội phục đối với Bách Hợp, vô hình chung họ đã xem cô thành lãnh đạo, một lão đạo sĩ cung kính nói:
“ Long sư phụ, bây giờ nên làm như thế nào?”
“ Còn có thể làm sao nữa? Chỉ cần đem toàn bộ đám ma quỷ này g.i.ế.c c.h.ế.t buộc kẻ đứng sau việc này phải lộ diện” Bách Hợp nhàn nhạt nói ra một câu, trán nàng lúc này đã thấm ra một tầng mồ hôi, nếu như cô đoán không sai, người kia định đợi sau khi làm hao tổn hết pháp lực của cô thì xuất hiện, mà bây giờ xem ra cũng đã sắp thành công rồi, hơn nữa ngoại trừ biện pháp này ra thì Bách Hợp cũng không nghĩ được biện pháp nào nữa.
Đột nhiên một con lệ quỷ duỗi cánh tay dài đảo qua đám người, mấy đạo sĩ vội vàng rút kiếm muốn cản lại, hai tay Bách Hợp kết ấn, miệng hét một tiếng: “PHÁ….!”
‘Oanh’ một tiếng, con lệ quỷ kia đã bị nổ tan thành khói, bỗng chốc hóa thành hư vô.
Chứng kiến tình cảnh như vậy làm cho đám đạo sĩ đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tuy đã sớm đoán được bản lĩnh của Bách Hợp rất cao, nhưng khi được chứng kiến tận mắt cô không dùng bất kì pháp khí nào mà vần có thể tiêu diệt được một con lệ quỷ rồi, quả thật đã làm cho một đám đạo sĩ phải trừng mắt thật to. Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, thật lòng mà nói mấy người đạo sĩ bọn họ hợp lại để đối phó với hai, ba con lệ quỷ cũng không khó, nhưng ở đây có nhiều lệ quỷ như vậy, âm khí lại dày đặc, nếu không phải Hạ thiếu gia tự mình mời, thì bon họ lại muốn nhìn xem quán chủ của Mao Sơn đạo quán là người như thế nào, khi nhìn thấy cả trăm con quỷ trong đêm như thế này họ đã sớm chạy mất,vừa rồi chỉ là cứng rắn phá vỡ âm khí mà thôi, nếu mà chạy thoát được thì còn ai lại ở đây chứ?
Nhưng thực lực mạnh mẽ của vừa rồi của Bách Hợp làm bọn họ thấy được một tia hi vọng, có người vừa định lên tiếng,lại có thêm một đám lệ quỷ tấn công đến, ném hết số lá bùa còn lại trong tay mình ra, lại tiếp tục g.i.ế.c c.h.ế.t mấy chục con lệ quỷ nữa, nội lực của cô bây giờ cũng không còn nhiều nữa rồi, bây giờ còn khoảng gần trăm con ma quỷ nữa thôi, cứ như thế đánh xuống cũng không phải là biện pháp, Bách Hợp dùng tay lau mồ hôi trên trán,trầm giọng nói:
“ Tôi muốn mở cánh cửa địa phủ, các anh thay tôi ngăn cản bọn họ một lát, có được không?”
Xem tình hình trước mắt, lá bùa đã không còn, mà nội lực của cô đã không còn nhiều,nếu còn kéo dài thời gian nữa thì mọi người ở đây chỉ còn đường c.h.ế.t mà thôi.mọi người ở đây nào dám có ý kiến gì? Chỉ là nghe Bách Hợp muốn mở cửa địa phủ ra,một đạo sĩ già run sợ nói: “Long tiền bối vậy mà biết mở cửa địa phủ sao?”
Thời đại pháp thuật dần dần bị thoái hóa nhưng vẫn có nhiều đạo sĩ đã học xong cách siêu độ hồn ma, và trấn áp quỷ hồn, nhưng chỉ duy nhất không biết làm thế nào để mở ra cửa địa phủ, có một số đạo sĩ ngay cả đến âm binh trong truyền thuyết cũng chưa từng gặp qua, vậy mà bây giờ lại nghe thấy Bách Hợp nói là có thể mở ra cánh cửa địa phủ, làm cho trong mắt mọi người lộ ra vui mừng cùng một chút không dám tin lại không có ai nghi ngờ Bách Hợp,cô vừa rồi thể hiện ra năng lực thực sự của mình, đã làm cho những người ở đây tin tưởng cô có năng lực làm được điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-420-chuong-mon-bai-tran-11.html.]
“Chỉ cần một phút đồng hồ thôi”
Sau khi Bách Hợp nói xong lời này, liền đem ngón tay vốn đã chồng chất vết thương cắn thêm một cái, khi giọt m.á.u rơi xuống, cô liền dùng m.á.u của mình vẽ ra một cái phù hình mà mọi người không hiểu là gì, miệng lại nhẹ nhàng niệm nhanh:
“Thiên địa vô cực, càn không động âm dương có đạo …địa phủ chi môn, ứng ta chi mệnh…”bởi vì pháp lực không đủ, nên Bách Hợp phải dùng đến một phút thời gian, khi cô niệm đến câu cuối cùng là ‘ứng ta chi mệnh,khai mở’ hai chữ khai mở còn chưa kịp nói ra miệng, bốn phía liền lắc lư,miệng âm thanh bén nhọn truyền đến, khi âm thanh kia truyền vào trong tai mọi người liền cảm thấy một khó chịu, mấy người đạo sĩ liền vô ý thức đưa tay lên bịt tai lại, Bách Hợp đang nhanh chóng niệm chú ngữ, hai từ cuối cùng lại bị nghẹn trở về, bị pháp thuật cắn trả lại, lồng n.g.ự.c liền dâng lên một trận đau đớn kịch liệt, cổ họng ngòn ngọt, cô ‘Oa’ một tiếng liền phun ra một ngụm m.á.u tươi, trước n.g.ự.c toàn là máu,thấm ướt cả vạt áo của cô làm áo của cô dính sát vào da của mình,ở trên n.g.ự.c của cô có cái gì đó bỗng nhiên động đậy, nhưng Bách Hợp cũng không có chú ý tới, bởi vì người của cpp không tự chủ được ngã về sau, cho đến khi rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
“ Cô không sao chứ?” Giọng nói của Hạ Thanh Hàn vang lên bên tai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã bị mồ hôi làm ẩm ướt của cô, Bách Hợp mở mắt ra thì nhìn thấy trong mắt Hạ Thanh Hàn lộ ra sự dứt khoát mà trầm mặc, cô chỉ nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt đến trên một thân ảnh gầy như một cái thây khô dột nhiên xuất hiện,cầm theo một cái gì đó trong tay, nhanh như cắt xông đến chỗ Bách Hợp.
Thò một cánh tay gầy như que củi ra, vươn thẳng hướng Bách Hợp, bây giờ Bách Hợp đang bị trọng thương không thể tránh thoát được, bị pháp thuật đánh trả lại làm cho cả người cô không còn chút sức lực nào, cánh tay của thây khô kia khí thế đầy hung hẵn, là muốn cô phải c.h.ế.t sao?
Trong đầu Bách Hợp chỉ nghĩ được như vậy, giờ phút này đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Đang ôm lấy cô không biết Hạ Thanh Hàn lấy đâu ra khí lực, ôm lấy cô vòng qua,cánh tay của thây khô liền đ.â.m thủng qua lồng n.g.ự.c anh,tiếng ‘phốc phốc’ vang lên m.á.u liền theo đó b.ắ.n ra văng tung tóe, Hạ Thanh Hàn vẫn bày ra khuôn mặt trầm mặc ít nói,sắc mặt anh giờ đây đã trắng bệch, anh cố hết sức giơ tay lên, trên n.g.ự.c anh bị đ.â.m thủng thành một cái lỗ to, m.á.u của anh b.ắ.n đầy lên mặt và cổ Bách Hợp, anh muốn vươn tay ra lau đi vết m.á.u trên mặt của Bách Hợp, nhưng cuối cùng lại vô lực rơi xuống trên mặt cô, phủ lên trên mặt cô.
Tay của anh lập tức trở nên lạnh băng, lạnh đến làm cho Bách Hợp run rẩy cả người, loại lạnh lẽo này như là linh hồn xuyên qua thấm đến tận xương tủy cô mang theo tuyệt vọng cùng sợ hãi, còn hơn cả vô tận g.i.ế.c chóc, làm cho người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
“Một ngày là thầy, cả đời là cha”Giọng nói Hạ Thanh Hàn nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, theo lời hắn nói có một dòng chất lỏng chảy ra lăn trên mặt của Bách Hợp, chảy qua ngón tay anh đặt trên mặt cô, mang theo từng đợt mùi m.á.u tanh, làm cho lòng Bách Hợp lạnh băng.
“Hạ Thanh Hàn”. Bách Hợp cố hết sức đưa bàn tay đã sớm cứng ngắc của anh ra khỏi mặt mình, khuôn mặt luôn trầm mặc của Hạ Thanh Hàn xuất hiện trước mặt Bách Hợp, trên n.g.ự.c anh có một lỗ thủng lớn, mặt anh lúc này không còn chút sự sống, ánh mắt chậm rãi mất đi ánh sáng, khóe miệng và mũi anh m.á.u vẫn đang chảy ra, chẳng qua là m.á.u kia lạnh băng, khóe miệng anh còn treo lên nụ cười cứng ngắc, sắc mặt anh tái nhợt đáng sợ, lúc này đã không còn thở, thông qua lỗ thủng một cơn gió lạnh mang theo mùi m.á.u tanh phả vào mặt, Bách Hợp có thể thấy thây khô kia đang cầm lấy một trái tim bỏ vào miệng nhai hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.
Sắc mặt Bách Hợp nhanh chóng trầm xuống, cái kẻ đứng sau kia thật quá đáng, lúc này khiến cho cô thấy hết sức phẫn nộ.
“ Ah ~ Hạ, Hạ Thanh Hàn,chết, c.h.ế.t rồi…”Tiếng hét chói tai của Giản Vân Vân như gần như xa vang lên, lại làm cho Bách Hợp có chút không kiên nhẫn mà nhíu mày, Vương Sư Thành có phần kinh hoảng nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Khi mà mọi người hỏi cô phải làm như thế nào, nhưng Bách Hợp lại chỉ nhìn thấy bộ dạng giờ đã mất dần đi độ ấm và có chút cứng ngắc của Hạ Thanh Hàn.
“Đúng rồi, đã c.h.ế.t thì như thế nào?”Một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, là kẻ đứng sau mọi chuyện mà Bách Hợp đợi đã lâu,cuối cùng thì cô ta đã lộ diện.
Sau hơn hai năm biến mất Diệp Toàn Chi bây giờ mặc một thân trang phục thời đường,di chuyển nhàn nhã giống như đi dạo chơi ở một nơi đầy lệ quỷ như vậy, mà đám lệ quỷ lúc cô ta đi qua,đều không tự chủ được lui ra, đến lúc này thì kẻ đứng sau màn là ai, nhìn một cái là biết.