Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 404.1

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:10:48
Lượt xem: 1

“Người muốn mạng ngươi! Nhiếp gia có đại ân với ta, yêu nghiệt ngươi hại c.h.ế.t Nhiếp Bách Hợp, ta đây chính là đang trừ khử ngươi, cũng coi như báo thù thay cho Nhiếp Bách Hợp, trả lại ân tình ngày trước Nhiếp bá phụ cứu ta.” Vẻ mặt Nhiếp Diễm lạnh nhạt, giơ trường kiếm trong tay lên, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh vẫn khóc thút thít, v.ú nương ngồi một bên lúc này mới giống như phát điên: “Ngươi muốn làm gì? Ngài ấy chính là tiểu thư, ngươi dám hại ngài ấy, ta liền liều mạng với ngươi!”

“Nàng ta cũng không phải Nhiếp Bách Hợp, dựa theo tính cách của Nhiếp Bách Hợp, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đuổi chúng ta ra khỏi phủ, nàng ấy vốn thiện lương, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, hôm đó những gì nàng ta nói, từng câu cay nghiệt, ma ma ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy rồi…” Tiêu Diễm giống như muốn dùng lời này để thuyết phục v.ú nương, sau đó lại kiên nhẫn nói: “Ta từng hỏi thăm, Nhiếp Bách Hợp xác thực sống không quá 16, cho nên nàng ấy chắc hẳn đã sớm bị yêu nghiệt này hại chết…”

“Ngày trước lão gia từng mời chân nhân của Tử Dương Tông tới nghịch thiên cải mệnh cho tiểu thư, nếu như không phải nha đầu Hạ Hậu Thấm Nhi c.h.ế.t tiệt kia dụ dỗ tiểu thư ra khỏi phủ, tiểu thư cũng không đến mức phá giới…” Vú nương ngắt lời Tiêu Diễm, oán hận trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, Hạ Hậu Thấm Nhi bị dọa lùi về sau một bước, người đàn ông được nàng ta gọi là tam thúc lúc nghe thấy Tử Dương Tông, trên mặt lộ ra vẻ hơi chần chừ, sau đó lại to giọng nói: “Tử Dương Tông là chỗ nào, một cái phủ bình thường của phàm nhân nho nhỏ cũng mời được sao? Ngươi dùng lời này đi lừa người ngoài còn được, nhưng ngươi lại không lừa được ta, A Diễm, còn không mau động thủ!”

Tiêu Diễm nói vâng, lúc này trong lòng Bách Hợp rét run hoảng loạn, trong tay Tiêu Diễm cầm một lá bùa, dán nó lên trên trường kiếm, lúc đ.â.m tới Bách Hợp, lá bùa đó vậy mà không đốt tự cháy, chưa được bao lâu liền hóa thành tro bụi rơi xuống đất.

“Gì? Ngươi vậy mà là con người?” Tam thúc kia kinh hãi, Bách Hợp khi nãy vốn bị dọa đến chân tay phát lạnh, hiện tại nghe thấy lời này tức đến mức không có chỗ phát tiết: “Ta đương nhiên là con người.”

Lúc này Bách Hợp cũng không muốn giảng công bằng với đám người này, cùng đám người cao nhân tu tiên giảng đạo lý, đối với cô hiện tại chưa có năng lực tự bảo vệ mình mà nói không khác nào tự tìm đường chết, lời cô vừa dứt, đột nhiên Nhiếp phủ nổi lên bão táp, trên khuôn mặt của tam thúc kia lộ ra vẻ lo lắng:

“Không tốt, bọn chúng đuổi tới rồi, A Diễm ngươi mau đưa Thấm Nhi rời đi!”

“Ta không đi, cha mẹ ta chính là c.h.ế.t trong tay bọn chúng, ta phải liều mạng với chúng!” Tiêu Diễm khi nãy còn mang bộ dạng lạnh nhạt lúc này náo loạn lên giống như phát điên, trong lúc nói chuyện, toàn bộ trên mặt đất Nhiếp phủ đột nhiên bắt đầu nóng lên, tam thúc kia không biết dùng cách gì khiến cho Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi lơ lửng ở giữa không trung, Bách Hợp chỉ cảm thấy lòng bàn chân bỏng rát, cô dậm dậm chân, ánh sáng kim sắc khi nãy còn trói buộc trên người cô lúc này bị cô hấp thu vào trong cơ thể, dưới chân hiện ra một tầng quầng sáng kim sắc nhu hòa, tiêu trừ cảm giác nóng bỏng lúc trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-404-1.html.]

“Mau đi.” Tam thúc kia hét lên một câu, trường kiếm sau lưng liền bay ra, mấy người đạp lên rồi phá cửa sổ chạy mất, v.ú nương lúc này cũng muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại bốc lên mùi khét, bà theo bản năng nhìn Bách Hợp: “Tiểu thư mau chạy.”

Cảnh tượng này trong cốt truyện chưa từng xảy ra, nhưng Bách Hợp nghe thấy mấy câu nói khi nãy của đám người Tiêu Diễm, đương nhiên cũng biết trận tai họa này của Nhiếp phủ có khả năng là do hai cái tên sao chổi Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mang tới!

Cô kéo v.ú nương lên, chỉ là chút công sức này, giày trên chân v.ú nương cũng đã bắt đầu tự bốc cháy, Bách Hợp kéo bà chạy ra khỏi phòng, dưới nền đất bên ngoài lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực.

“Đến Tử Dương Tông, Tử Dương Tông, lão gia lúc lâm chung, nếu như vượt qua được kiếp nạn 16 tuổi thì để cho tiểu thư..đến Tử Dương Tông!” Trong miệng v.ú nương không ngừng nói mấy chữ Tử Dương Tông, nửa người dưới của bà dẫm trên đất cũng đã bắt đầu nóng đỏ bừng, trong phủ yên tĩnh giống như chết, một cỗ mùi thối truyền tới, còn chưa đợi Bách Hợp lôi bà ra khỏi viện, liền đã không còn hơi thở.

Toàn bộ Nhiếp phủ giống như một tòa thành chết, nhưng trận hỏa nhiệt này dường như lại không có ảnh hưởng gì tới Bách Hợp, Bách Hợp cố nén cơn giận trong lòng, ghi nhớ mấy chữ Tử Dương Tông. Đêm nay tựa hồ tất cả mọi người đều ngủ rất say, cỗ hỏa nhiệt kỳ lạ kia khiến toàn bộ Nhiếp phủ giống như bị thiêu trong hỏa lò, chẳng mất bao lâu phòng ốc cũng bắt đầu bốc cháy, Bách Hợp lúc này mới buông v.ú nương đã không còn thở xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi Nhiếp phủ.

Tin tức Nhiếp phủ chỉ trong một đêm gặp phải hỏa hoạn bị thiêu sạch đã được truyền khắp trong thành, nghe nói bên trong không có ai chạy ra ngoài, người người trong thành vì chuyện này mà cảm thấy bất an, nghĩ tới những việc tốt mà Nhiếp phụ ngày trước từng làm, nửa tháng sau có người dẫn đầu tiến vào Nhiếp phủ sớm đã trở thành một mảnh phế tích, chôn cất cho đám nha hoàn hạ nhân c.h.ế.t ở trong đó.

Mà giờ đây Bách Hợp cũng đã nhớ kỹ Tử Dương Tông, chỉ là hao phí mấy ngày, cô cũng không thể hỏi thăm được tung tích. Tuy cô biết trong cốt truyện có mấy gia tộc lánh đời, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tử Dương Tông, đến tận mấy ngày sau Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp cuối cùng cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao trong lòng cảm thấy yên bình.

“Em muốn đến Tử Dương Tông.” Bách Hợp nghĩ tới lần Nhiếp gia đột nhiên vô tình bị hủy diệt này, tâm tình có chút trầm xuống, tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp còn chưa làm được, lúc này Nhiếp gia lại gặp phải tai họa bất ngờ, cô mím chặt môi, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp lại là phàm nhân, lúc này trong đôi mắt hạnh nhân thoạt nhìn hiện đầy tơ máu.

Lý Duyên Tỷ mặc một thân trường bào bạch sắc, dáng dấp như ngọc, phảng phất giống như không nhiễm bụi trần, lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp có chút chật vật, liền kéo cô vào trong lòng, nhìn thấy ánh mắt có chút nén giận của cô, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu.

Loading...