Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 403: Kế hoạch cứu vớt chính mình (8)
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:10:07
Lượt xem: 0
Bách Hợp khẽ mỉm cười, cũng không giải thích với nàng ta, Hạ Hậu Thấm Nhi luôn mồm kêu không làm mấy chuyện như vậy, nhưng kỳ thực bất kể những chuyện này xuất phát từ chủ ý hay thật lòng của nàng ta, kết quả vẫn đi theo hướng bất lợi đối với Nhiếp Bách Hợp.
Hơn nữa lúc Bách Hợp nhắc tới ngọc bài, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, lại thấy vẻ mặt hắn có chút không được tự nhiên, lúng túng nắm tay thành quyền đặt trước miệng ho hai tiếng, lại đưa nắm tay kia đặt lên trước ngực, đó là vị trí hắn đeo ngọc bài, đêm qua hắn đã hấp thu linh khí trong ngọc bài, cũng đem miếng ngọc bài này nhận chủ, hắn ở Nhiếp gia nhiều năm, về sau lại là con rể của Nhiếp gia, lúc trước Nhiếp phụ cũng không giấu hắn chuyện ngọc bài, lúc này Nhiếp Diễm lại nghe thấy Bách Hợp nhắc tới đồ vật này, hiển nhiên có chút lúng túng.
“Ngươi có làm hay không, trong lòng ngươi biết rõ, nhưng người như ngươi ta cũng không muốn kết giao nữa.” Cắt đứt lời giải thích của Hạ Hậu Thấm Nhi, Bách Hợp lại phân phó cho người mang giấy bút nghiên mực tới, sắc mặt Nhiếp Diễm trắng xanh lẫn lộn một hồi lâu, trong lòng hắn muốn trả ơn cứu mạng cùng ơn dưỡng dục của Nhiếp phụ lúc trước đối với hắn, nhưng hắn lại không muốn làm hạ nhân 10 năm cho người ta, hắn còn phải đi tìm gốc gác của mình, quê hương của hắn ở đâu, cha mẹ là ai, bản thân lúc đó làm sao lại bị thương, thậm chí cha mẹ có phải gặp chuyện không may hay không hắn đều muốn biết, hắn đã ngây người ở Nhiếp phủ mười mấy năm, cũng không muốn lãng phí thêm 10 năm ở Nhiếp phủ làm hạ nhân nữa, hắn không thể kéo dài thêm, lòng tự tôn của hắn cũng không cho phép.
“Ta sẽ không làm hạ nhân cho Nhiếp gia.” Do dự một hồi lâu, Nhiếp Diễm cuối cùng cũng phun ra lời muốn nói trong lòng mình: “Xin lỗi Bách Hợp, những gì ta nợ Nhiếp gia lúc trước, ta sẽ nghĩ cách trả lại. Nhưng ta không thể ngây ngốc ở Nhiếp gia 10 năm, ta biết nói vậy rất có lỗi với Nhiếp bá phụ, nhưng ta còn có việc quan trọng hơn, chỉ cần đợi ta tra rõ cha mẹ ta ở đâu, đến lúc đó sẽ đến mộ phần của Nhiếp bá phụ sám hối.”
Nghe hắn nói vậy, Bách Hợp rốt cuộc cũng cười lạnh.
Những thứ Nhiếp Diễm nợ Nhiếp gia nào chỉ có 10 năm mà thôi, còn có tình cảm của phu thê Nhiếp gia đối với hắn, cùng với một cái mạng của Nhiếp Bách Hợp, hôm nay hắn nói ra những lời sảng khoái như vậy, Bách Hợp tin tưởng hắn xuất phát từ thật lòng, nhưng đợi hắn tra ra hành tung của cha mẹ hắn, đến lúc đó hắn sẽ báo thù cho cha mẹ cùng tộc nhân, mà sẽ không để ý tới Nhiếp gia lần nữa, cho dù đợi được đến lúc hắn công thành danh toại trở lại mộ phần của Nhiếp phụ chân chính sám hối, nhưng mà sám hối thì có tác dụng gì?
Chẳng qua nói nghe hay hơn hát mà thôi, giống như người xấu lúc sắp c.h.ế.t luôn không cam lòng muốn lưu lại vài câu ác độc, Bách Hợp không kìm được nhướng mày lên:
“Được rồi, ngươi trực tiếp nói mình vong ân phụ nghĩa là được, nói hay như vậy để làm gì? Nhiếp gia cũng không thiếu chút bạc cứu ngươi lúc trước, cha mẹ ta cứu ngươi cũng không phải để báo ân, ngươi muốn rời đi thì tự mình đi là được.”
Lời nói không khách khí như vậy khiến sắc mặt Nhiếp Diễm vô cùng khó coi. Lòng tự tôn của hắn vốn vô cùng mạnh, nếu không những năm gần đây cũng không đến mức đối với Nhiếp Bách Hợp – con gái của ân nhân cứu mạng càng ngày càng lạnh nhạt. Hiện tại trong lòng Nhiếp Diễm tự nhận không giống như Bách Hợp nói, nhưng lại bị nàng nói như vậy ngay trước mặt, Nhiếp Diễm hiển nhiên có chút không chịu nổi, trong lòng xấu hổ, phẫn nộ, lại nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh khi nhìn mình, hắn theo bản năng liền nói: “Ngươi nói láo! Tấm chân tâm của Nhiếp Diễm ta không phụ nhật nguyệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-403-ke-hoach-cuu-vot-chinh-minh-8.html.]
Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, không nói gì. Bộ dáng này của nàng lại chọc giận Nhiếp Diễm, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói:
“Theo như ngươi nói, ban đầu Nhiếp phụ cứu ta cũng chỉ vì muốn tìm một người ở rể cho Nhiếp gia?”
Sau khi buột miệng nói ra, kỳ thực Nhiếp Diễm cũng có chút nhục nhã, nhưng hắn rất nhanh đè nén tia hổ thẹn này xuống, bởi vì sau khi hắn nói xong lời này tuy cảm thấy có chút có lỗi với Nhiếp phụ, nhưng trong lòng hắn lại nhẹ nhõm, suốt nhiều năm qua, từ lúc hắn đáp ứng Nhiếp phụ sẽ lấy Nhiếp Bách Hợp, ý niệm này thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, người bên ngoài cũng đều nghị luận hắn như vậy, hắn không thể không tin, tuy nói như vậy vô cùng bất kính với người chết, nhưng những lời này chôn dấu trong lòng hắn đã nhiều năm, hắn cũng có chút mệt mỏi.
“Thứ Nhiếp gia có chính là bạc trắng, người ở rể dạng gì mà tìm không được, ngươi thật sự cho là nam nhân trên thế giới này đều c.h.ế.t hết rồi, chỉ còn một mình ngươi thôi sao?” Bách Hợp nhìn Nhiếp Diễm từ trên xuống dưới vài cái, nhìn đến mức hắn có chút không được tự nhiên cúi đầu xuống, lúc này mới bĩu môi:
“Mời ngươi lập tức rời khỏi Nhiếp phủ, về sau Nhiếp gia chúng ta không muốn thấy ngươi nữa.”
Nói xong, Bách Hợp cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Diễm, hắn trái lại muốn nói gì đó, môi mấp máy lại không có nói ra, ngược lại Hạ Hậu Thấm Nhi không khỏi nói:
“Tiểu Hợp, ngươi nghĩ kĩ lại đi, ta nhớ ra rồi, không phải ngươi nói rất thích người đại ca này sao, làm sao đang êm đẹp lại muốn đuổi hắn đi?”
“Hạ Hậu cô nương, đây là việc nhà của Nhiếp gia, hi vọng ngươi không cần quản nhiều.” Vú nương sớm đã chướng mắt Hạ Hậu Thấm Nhi, lúc này trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn cho rằng Nhiếp Diễm là cô gia lại không ngờ tới trong lòng hắn có ý nghĩ như vậy, nguyên bản tưởng nửa tháng sau có thể làm hỉ sự, chớp mắt một cái đến hôn ước cũng đã giải trừ, trong lòng v.ú nương cũng có chút phiền muộn, lúc này hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, trong lòng cho rằng những chuyện bất hạnh liên tiếp của Nhiếp gia đều có liên quan đến Hạ Hậu Thấm Nhi: “Tiểu thư nhà chúng ta chăm sóc ngươi như vậy, không chỉ cứu mạng ngươi mà còn giữ ngươi lại cho ngươi ăn không uống không, ngươi vậy mà lại lấy oán báo ơn dụ dỗ vị hôn phu của nàng, ngươi cút đi!”