Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 389.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:28:23
Lượt xem: 2
“Nếu hôm nay anh không lấy tiền lương của em ra, em sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát tiền bị trộm rồi.” Bách Hợp không để ý người nhà họ Triệu, ngược lại nhìn Triệu Tấn lúc này đang che gương mặt đau đớn do bị cái ví đập vào, cười lạnh: “Anh đừng cho rằng em không có cách gây khó dễ cho anh.”
“Hỏi em một câu tại sao em trở về em lại nổi điên, em còn muốn kết hôn nữa hay không?” Triệu Tấn không nói đến tiền lương công việc, trong miệng không ngừng ồn ào: “Chẳng phải hỏi em nhiều hơn một câu thôi sao, bắt xe trở về còn đánh người.”
Mẹ Trịnh rất sợ hai người này bắt đầu cãi nhau, trong lòng bà vốn dĩ vô cùng bất mãn với hôn sự này, nhưng con gái nhà mình thích, hai vợ chồng có nhiều ý kiến hơn nữa cũng hi vọng về sau hai con sẽ hòa hợp sống với nhau, bà với ba Trịnh không phải người nơi này, sau này con gái muốn có cơm ăn ở nhà họ Triệu, nếu náo loạn lên, đến lúc đó chịu khổ vất vả vẫn là Trịnh Bách Hợp. Nghĩ đến đây, mẹ Trịnh đành cố nén cơn giận trong lòng, nhỏ giọng lễ độ xin lỗi:
“Bách Hợp đang sốt cao, có thể là cơ thể không thoải mái, cho nên mới phải bắt xe, tiền này tính vào chúng tôi…”
“Coi như ba mẹ sao được? Không phải em còn phải châm cứu truyền nước sao? Còn bắt xe gì nữa, hơn mười đồng bắt xe đủ toàn bộ tiền mua thuốc cho em ăn rồi.”
Triệu Tấn cắt ngang lời nói của mẹ Trịnh, lời này vừa thốt ra, Bách Hợp định tát anh ta một cái, nhưng hiện giờ cả người không có sức, chỉ đành hung hăng đạp anh ta một cái. Hôm nay cô đi đôi giày da mũi nhọn đang lưu hành, đá vào xương đùi của Triệu Tấn, trên mặt anh ta lộ ra vài phần đau đớn, hiển nhiên một đá này so với cái ví đập lên mặt anh ta còn đau hơn nhiều, bởi sắc mặt anh ta thoáng chốc tối lại.
“Không kết hôn nữa, giao tiền lương của tôi ra đây!” Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt thò tay muốn nhặt ví của mình lên. Mẹ Triệu nghe vậy, trong lòng lại không thoải mái, tức giận nói:
“Không kết hôn? Khách sạn đã đặt xong, thiếp mời cũng đã phát rồi, không muốn kết hôn sao con không sớm nói ra, hiện tại còn muốn náo loạn cái gì?”
Cả nhà họ Triệu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, sắc mặt mỗi người đều không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-389-1.html.]
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nhìn mẹ Triệu, nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi cũng không phải người địa phương, mất mặt cũng không phải tôi.”
Cô nói lời vô trách nhiệm như vậy khiến mẹ Triệu tức giận đến mức cả người run rẩy, lại nhìn dáng vẻ không quan tâm của Bách Hợp, mẹ Triệu hận tới mức cắn răng, lại không có cách nào gây khó dễ cho cô.
Lúc trước Triệu Tần có thể dẫm đạp lên mặt mũi Trịnh Bách Hợp, ngoại trừ dựa vào việc Trịnh Bách Hợp yêu vẻ bề ngoài của anh ta, trừ cái này cũng không có ưu thế gì khác. Anh ta còn chưa phải là Tổng giám đốc Triệu khí phách sau này, lúc này bên cạnh anh ta chưa có mỹ nữ vờn quanh, tuy nói sau lưng, anh ta có mối quan hệ ám muội với bao nhiêu người phụ nữ, thế nhưng, trong một đám phụ nữ, chỉ có bề ngoài của Bách Hợp là xứng đôi với anh ta nhất. Bây giờ, nghe Bách Hợp c.h.é.m đinh chặt sắt nói không kết hôn, Triệu Tấn bắt đầu hoảng sợ, bình tĩnh lại, mắng: “Em nổi điên cái gì?”
Nhớ lại nội dung vở kịch sau khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn làm vợ chồng vài năm, nơi anh ta cất tiền cũng dễ đoán. Tính nghi ngờ của người này cực lớn, tính cách cực kì tự ti về sau biến thành cực kì tự đại, anh ta cũng không tin bất kì kẻ nào, trừ mẹ anh ta ra, anh ta luôn luôn đề phòng người bên gối. Mười năm vợ chồng với Trịnh Bách Hợp, Trịnh Bách Hợp chưa bao giờ biết rõ anh ta giấu bao nhiêu tiền, nếu lúc này anh ta đã có tiền trước rồi, nhất định là để ở chỗ mẹ Triệu.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp bất giác dừng ánh mắt lại trên người mẹ Triệu, mẹ Triệu thấy cô nhìn mình, cả người sợ run lên, khi phục hồi lại tinh thần chỉ thấy Bách Hợp đi về phía phòng bà. Mẹ Triệu ngẩn ngơ, theo bản năng giơ tay ra muốn kéo cô đi, Bách Hợp quay đầu lại nhìn bà một cái:
“Đưa tiền lương của tôi ra đây, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát xử lý việc mất đồ.”
Ngay từ đầu, khi mẹ Triệu còn định giả ngu, lại thấy Bách Hợp lấy điện thoại từ trong túi ra, Triệu Tấn mới phản ứng đi tới, cuống quít muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Bách Hợp:
“Em làm gì đấy? Đều là người một nhà, em định báo cảnh sát bắt mẹ anh sao? Tiền lương đưa em là của em, không được không kết hôn!”
Gương mặt anh ta bình tĩnh, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, phần mềm chat trong thư phòng truyền ra âm thanh ‘Ting ting’. Lúc đó, Bách Hợp cảm thấy Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thật sự là mắt mù rồi, một người đàn ông tầm thường không chịu nổi, lằng nhằng nham hiểm lại hoa tâm, lúc này, cô càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thiệt thòi lớn khi coi anh ta như châu bảo để ở trong lòng. Bách Hợp nghĩ tới tình cảnh khác nhau một trời một vực với lúc ở cùng Lý Duyên Tỷ trong nhiệm vụ, càng nhìn càng thấy Triệu Tấn không hợp mắt.