Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 387: Con gái sợ gả nhầm ác lang (1)

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:25:26
Lượt xem: 4

Nhiệm vụ này càng về sau Bách Hợp đấu tranh không biết nên tiếp tục nán lại trong không gian này thêm chốc lát hay vẫn nên sớm trở lại tinh không, c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm.

Sớm muộn cô cũng phải quay lại trong tinh không gặp Lý Duyên Tỷ, cuối cùng, Bách Hợp vẫn kiên trì như trước, trở lại trong tinh không.

Trong tinh không, Lý Duyên Tỷ lại khôi phục trang phục quen thuộc của anh, không còn là long bào Bách Hợp nhìn đã quen, anh vẫy vẫy tay với Bách Hợp, Bách Hợp do dự một chút, vẫn đi về phía anh.

Vừa mới tới gần, Lý Duyên Tỷ ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, không giống cái ôm an ủi lúc trước mà như cái ôm mang theo ham muốn giữ lấy của tình nhân. Hai tay Bách Hợp để trước n.g.ự.c anh, muốn giãy dụa lại không dám, trong đầu cô lúc này cũng cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, hi vọng Lý Duyên Tỷ có thể mất trí nhớ, quên hết mọi thứ trong nhiệm vụ.

Tuy biết rõ suy nghĩ này của mình không thực tế, nhưng Bách Hợp như bị ma xui quỷ khiến, vẫn hỏi: “Ra khỏi nhiệm vụ, anh không để lại con nối dõi, thế giới như vậy có được không?”

Trong nhiệm vụ này cô gả cho Lý Duyên Tỷ, nhưng bởi vì thân thể Tần Bách Hợp yếu ớt quá mức, sống sót cũng là điều xa xỉ càng đừng nói đến chuyện sinh con, nhiệm vụ lần này là không có con. Trước đây, cô cũng không thực sự sinh ra cảm tình hay gút mắc gì với đối tượng trong nhiệm vụ, nguyên chủ đều đã mang thai, lúc này, chính cô bổ nhào vào người ta, ăn xong lau sạch ngược lại không mang thai. Lý Duyên Tỷ không hề nạp thêm phi tần khác, không biết có phải do thân phận của anh hay không, toàn bộ nội dung vở kịch rõ ràng không ai dám nhắc tới điều này, dù Bách Hợp cảm thấy có phần không bình thường, nhưng vốn dĩ cô không muốn tranh tới tranh lui với người khác. Ngày đó dùng câu “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường” chỉ muốn mỉa mai Tần Nhã Ngọc mà thôi, cũng không phải suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

“Sau khi tôi rời khỏi, thế giới tự nhiên sẽ trở về quỹ đạo. Dù không trở lại được như trước thì có làm sao?” Thế giới này do anh sáng tạo ra, anh chơi hỏng mất, nhiệm vụ hoàn thành mà bị sụp đổ thì sụp đổ thôi. Lý Duyên Tỷ cười nhạt một tiếng, câu nói kế tiếp anh không nói rõ ra, nhưng Bách Hợp có thể hiểu. Anh ôm Bách Hợp trong lòng, chẳng biết từ lúc nào, anh biến ra một cái ghế Quý phi thật dài trong tinh không. Bách Hợp bị anh ôm trong ngực, bộ dạng muốn giãy dụa lại không dám giãy dụa vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.” Lý Duyên Tỷ thấy cô khẩn trương đến mức cả người đều run rẩy, trong mắt anh lúc này hiện lên một tia sáng màu đỏ ma mị, không hề ép buộc cô, ngược lại bờ môi chỉ nhẹ nhàng đụng vào khóe môi cô, giọng điệu có chút dịu dàng, hai tay vòng lại vây cô ở trước ngực, môi lưỡi thân mật giao thoa với cô. Cử chỉ dường như hiển nhiên của anh khiến Bách Hợp không có sức từ chối, dù trong nhiệm vụ, cô đã từng đồng ý sẽ phụ trách với Lý Duyên Tỷ, nhưng giờ là bên ngoài nhiệm vụ nên vô ý mang theo vài phần tránh né. May mà Lý Duyên Tỷ không làm tiếp những chuyện khác, chỉ cọ xát bên môi cô một lát, lúc này mới thả cô ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-387-con-gai-so-ga-nham-ac-lang-1.html.]

“Cần nghỉ ngơi hay muốn nhiệm vụ?” Ánh mắt Lý Duyên Tỷ lãnh đạm, bình tĩnh che dấu cảm xúc bên dưới, anh đang mạnh mẽ khắc chế xúc động.

Sau khi nhậnđược khát khao của Diệp Xung Cẩn, anh không chỉ thu về một trong thất tình của chính mình, đồng thời còn tiếp nhận dục niệm và khát vọng của Diệp Xung Cẩn với Bách Hợp, nhưng anh kiềm chế hơn Diệp Xung Cẩn, cho nên lúc này mới không biểu lộ ra.

Bách Hợp thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, trong lòng không khỏi thầm thở phào. Vốn dĩ cô muốn tranh thủ thời gian đi làm nhiệm vụ, có thể thấy Lý Duyên Tỷ cũng không làm gì mình, thậm chí cũng không đề cập tới chuyện cô thẹn quá hóa giận mà nói một câu “Phụ trách…”, cô nghĩ tới chuyện mình gây nên trong nhiệm vụ, tự trách lương tâm trong chốc lát. Nhìn gương mặt hoàn mỹ như tạc của Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt lạnh như băng cao cao tại thượng, giống như không thể xâm phạm, một nhân vật như vậy bị mình xâm phạm mấy lần trong nhiệm vụ, cảm giác áy náy cùng với chột dạ xông lên đầu, Bách Hợp kiên trì mở miệng:

“Em muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, giống như chẳng để ý gì đến đáp án của cô, khóe miệng lại hơi cong lên, nhưng rất nhanh khôi phục trở thành vẻ mặt thờ ơ.

Khi Bách Hợp mới bắt đầu tiến vào tinh không, dù là thuộc tính dung mạo cũng không phải ưu tú nhất, nhưng cô lại kiên cường nhất nghị lực nhất, cô không đặc biệt yêu thích cái gì cũng như ngoại trừ việc cô chỉ muốn sống thì không có nhược điểm đặc biệt gì. Lúc đầu thấy người như vậy cũng không nổi bật, nhưng kỳ thật, khó nắm bắt nhất cũng là kiểu người như vậy, cho nên, dù Diệp Xung Cẩn dứt khoát trong chuyện tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Giống như kiểu người cạn tàu ráo máng, chạy trốn ở đằng trước nhanh hơn anh, vĩnh viễn đều không đuổi kịp.

Thủ đoạn của Lý Duyên Tỷ không giống Diệp Xung Cẩn, anh muốn bắt Bách Hợp, nhưng không phải mạnh mẽ truy đuổi, mà là đào hầm ở phía trước, lại giống như chơi diều, thu dây về lúc dài lúc ngắn, anh có kiên nhẫn, cuối cùng Bách Hợp sẽ ngoan ngoãn chủ động trở lại vòng ôm của anh, không cần cố sức cũng có thể bắt được cô, lại khiến cô sau này cũng không chạy trốn được. Giống như giờ phút này, Lý Duyên Tỷ nghe thấy Bách Hợp nói muốn ở lại, trong đôi mắt chỉ chứa mình cô lộ ra vẻ khẩn trương không dễ thấy, ôm chặt lấy cô không buông, cố nén xúc động muốn nhào nặn cô tiến nhập cơ thể mình, mà lý trí rõ ràng không làm ra hành động sẽ gây bất lợi cho mình, trong tinh không xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:

 

Loading...