Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 333.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:58:25
Lượt xem: 3
“Không cố ý, tay trượt, lúc ta sinh ra, cha mẹ từng ban thưởng một đôi khóa trường mệnh, vẫn luôn không nỡ bỏ, vừa nãy trong Lôi kiếp có thể là quá bối rối, vậy mà lại rơi trúng người đệ tử trong môn phái, ta thật có lỗi với cha mẹ.” Bách Hợp cười khổ hai tiếng, lúc ánh mắt rơi vào người Hạ Thiên Băng, liền bắt gặp một đôi mắt âm lãnh của nàng ta, khóe miệng không khỏi cong lên.
Hiện tại Hạ Thiên Băng bị thương nặng như vậy, dù cho tu vi không rơi xuống hết một giai đoạn thì cũng tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng lớn, hơn nữa nàng ta lại mất đi cốt nhục trong bụng, vốn người tu tiên mang thai sẽ có tổn thương nhất định cho cơ thể mẹ, hôm nay con đã mất, hơn nữa cũng không phải sinh ra tự nhiên đúng ngày giờ, nên lúc này mặt ngoài Hạ Thiên Băng còn có thể ngồi dậy, nhưng tình huống bên trong nhất định rất tệ, nghĩ tới đây, trong lòng Bách Hợp liền thấy sảng khoái: “Không biết đôi khóa trường mệnh kia còn ở đó không?”
Hạ Thiên Băng nghe được lời này của Bách Hợp, tức giận đến sắc mặt vặn vẹo, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ cười lạnh hai tiếng, giãy dụa ngồi dậy đến: “Khóa trường mệnh đã mất, chỉ hy vọng tỷ tỷ chân chính có thể sống lâu trăm tuổi!” Nàng ta nhấn mấy chữ ‘Sống lâu trăm tuổi’ thật mạnh, oán độc trong mắt bị nàng ta cúi đầu ngăn trở, lúc này Hạ Thiên Băng đầy chật vật, nàng ta luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người rơi vào nàng ta khiến cho nàng ta không chịu nổi, bởi vậy tổng cảm giác được người khác rơi vào trên người nàng ánh mắt lại để cho nàng có chút khó chịu nổi, bởi vậy vừa nói xong, liền miễn cưỡng phun ra một ngụm m.á.u triệu phi kiếm ra, liền dẫm lên ngự kiếm bay đi không quay đầu lại.
“Chưởng giáo chân nhân thật đúng là dạy hay, hôm nay đệ tử môn hạ của Vô Cực tông đối xử với ta như vậy sao? Nếu sư phụ biết hôm nay Vô Cực tông như thế này, nhất định vô cùng thất vọng.” Bách Hợp như cười như không liếc Huyền Âm Tử, nói một câu khiến sắc mặt Huyền Âm Tử xanh trắng đan xen, lúc này mới không khách khí nói: “Ta muốn bế quan một thời gian ngắn để củng cố tu vi, nếu không có chuyện gì, thỉnh chưởng giáo chân nhân dẫn chư vị đệ tử trở về đi.”
Trong lời nói của Bách Hợp không có chút ý tứ giữ thể diện cho Huyền Âm Tử, lúc này động một chút là kêu tới hét đi với lão ta, trong lòng Huyền Âm Tử nén giận, lên tiếng, dẫn mọi người chậm rãi rời khỏi Vô Ngã Phong, đại trận lại khép lại, ngọn núi vốn rõ ràng lại ẩn vào trong hư vô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-333-1.html.]
Ngồi xuống bế quan hai tháng, Bách Hợp vẫn luôn không thể khu trừ hết Lôi Điện trong cơ thể ra ngoài, mà ngược lại có cảm giác các tia Lôi Điện lực này ẩn ẩn còn hấp thu pháp lực và Cam Lâm, lớn mạnh hơn lúc đầu rất nhiều, mỗi khi các tia Lôi Điện lực này chạy trong gân mạch, cái loại cảm giác này giống như ngũ phủ lục tạng đều đang bị Lôi Điện ăn mòn vậy, cực kỳ khó chịu.
Mà ở hai tháng sau, đại trận nhẹ nhàng lắc lư. Lúc Bách Hợp cảm ứng được trận pháp thay đổi, lao ra khỏi động phủ, thì liền nhìn thấy một ông lão có bề ngoài hơi chật vật xuất hiện trên đỉnh núi. Lão giả đã rời khỏi Vô Cực tông mấy chục năm đã trở về, Bách Hợp không khỏi ngẩn ngơ, thật lâu sau mới hô: “Sư phụ.”
“Nguyên Anh, rất tốt.” Lão giả nhẹ gật đầu, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như ông ấy đã đoán được Bách Hợp sẽ tiến vào Nguyên Anh kỳ vậy, lúc này trên mặt không có chút giật mình kinh ngạc nào, ông ấy chỉ vung tay áo lên, một thứ gì đó bay thẳng đến Bách Hợp, lúc Bách Hợp vô ý thức vươn tay bắt lấy, thì mới phát hiện đây là một cái túi càn khôn, mở ra xem thì chỉ thấy bên trong có một cây trúc màu tím, ngẫu nhiên còn hiện lên ánh lửa màu bạc, bề ngoài của cây trúc trông hơi cổ, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Lần này ra ngoài, trùng hợp lấy được cây Tử Âm Lôi trúc này, con trời sinh có linh căn hệ Lôi, hôm nay trong cơ thể lại ẩn hàm lực Thiên Lôi, phối hợp với cây Tử Âm Lôi trúc này là không thể tốt hơn, sau này tu thành kiếm phôi, chính là khắc tinh của tà ma ngoại đạo.” Lão giả không có biểu tình nói xong lời này, lại nói: “Lão phu xuất ngoại nhiều năm, ẩn ẩn có thể cảm giác được có khả năng chậm nhất là trong mấy trăm năm sẽ độ kiếp phi thăng, lần này sẽ bế quan sinh tử, sau này mong con tự giải quyết cho tốt.”
Ông ấy nói xong lời này, tay áo vung lên, sau mấy lần lóe lên, thân ảnh liền biến mất trên đỉnh núi.
Bách Hợp cầm Tử Âm Lôi trúc trong tay, nhìn theo hướng lão giả đi xa, bái lạy một cái sau đó mới quay về động phủ của mình. Trong túi càn khôn mà lão giả cho nàng có đựng một ít nguyên liệu cùng với một khối ngọc giản, Bách Hợp dán ngọc giản lên trán, nửa ngày sau mới hiểu được những tài liệu này đều là dùng để luyện hóa Tử Âm Lôi trúc. Lần này lão giả thay nàng nghĩ đến vô cùng chu đáo, mấy nguyên liệu quý hiếm cũng đã giúp nàng tìm đủ. Thời gian 5 năm chớp mắt liền qua, Bách Hợp đã luyện hóa Tử Âm Lôi trúc kia thành hình một thanh kiếm nhỏ, trên thân kiếm bị bao phủ các nguyên liệu cực kỳ trân quý, Lôi Điện lúc trước bị dẫn vào cơ thể mà nàng vẫn luôn muốn khu trừ hôm nay đã cộng hưởng với Nguyên Bảo Tiểu Kiếm được luyện thành từ Tử Âm Lôi trúc tỏa sáng. Lúc Bách Hợp có thể cảm giác được tự c.h.é.m ra một kiếm, cộng thêm pháp lực của bản thân mình mang thuộc tính Lôi, thì hiệu quả của nó nói không chừng có thể khắc chế ma đạo tà tu Nguyên Anh hậu kỳ.