Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 289.2
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:05:01
Lượt xem: 6
Hoa Nguyên Ân ôm chặt người yêu vào lòng, oán hận mắng, phong độ lúc trước đã mất không còn một mảnh, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn bị người ta xiềng lại rồi dẫn đi.
“Ta không rõ, vì sao không gϊếŧ hắn ta?” Hách Liên Tú kéo Bách Hợp đi dọc hành lang trong cung, chau mày, khuôn mặt tràn đầy không vui: “Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tình cảm phu thê với hắn ta?”
“Nói gì vậy? Với Hoa Nguyên Ân, bây giờ ngươi gϊếŧ hắn ta, chỉ là thành toàn cho hắn ta thôi. Phải cho hắn ta sống không bằng chết, mới thống khoái nhất, đúng không? Ở ngay trước mặt hắn ta đoạt lấy Hoa Tri Ý khiến cho hắn ta cũng nếm thử mùi vị bất lực không thể làm gì của ngươi lúc trước, cuối cùng lại tiễn hắn ta ra đi, không phải rất tốt sao?” Mục đích chủ yếu trong nhiệm vụ lần này của Bách Hợp là tra tấn Hoa Nguyên Ân, ngoại trừ phải cho hắn ta đau đớn về mặt thể xác, thì còn phải đau khổ về mặt tinh thần nữa, để cho hắn ta c.h.ế.t dễ dàng chắc hẳn Phương Bách Hợp không thể thoả mãn, bởi vậy nàng mới muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân cũng chịu đủ tra tấn đau khổ, mà Hoa Nguyên Ân hiện tại không có quyền thế địa vị gì, với hắn ta, để ý nhất, chỉ sợ cũng chỉ có Hoa Tri Ý thôi.
Hách Liên Tú nghe thế, mới nở nụ cười.
Nửa tháng sau, Đại tướng quân Hách Liên Tú bình định nội loạn Sở quốc, đưa Đại hoàng tử Hoa Ích Đô lên Vương vị, Tân hoàng tại vị chỉ hơn một tháng, liền lấy lý do không thê mưu phúc lợi cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ, nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hách Liên Tú.
Hách Liên Tú đăng vị không lâu, liền phong Thập Lục công chúa Hoa Tri Ý của tiền triều là Tân Nguyệt công chúa, tứ hôn cho binh sĩ có công.
Trong hoàng cung, Hoa Nguyên Ân mới bị giam giữ không đến hai tháng liền hùng hùng hổ hổ khóc nức nở mắng Hách Liên Tú đoạt người yêu của hắn ta.
Lúc Bách Hợp gặp lại Hoa Nguyên Ân tóc tai rối bù kia, ngụm ác khí trong lòng mới xem như trút hết ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-289-2.html.]
“Ngươi trả Ý nhi của ta lại đây, trả Ý nhi của ta lại đây, Ý nhi của ta…” Hoa Nguyên Ân thật sự không ngờ tới, chính mình cũng không xem trọng quyền thế, lại không nghĩ tới một ngày kia sau khi mất đi, lại ngay cả nữ nhân bất lực yếu ớt ở bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, lần đầu tiên hắn hận chính mình lúc trước vì sao để mất đi ngôi vị Hoàng đế, nếu hắn vẫn là Hoàng đế, thì Hách Liên Tú nào dám đối xử với hắn như vậy?
“Ý nhi của ngươi, hôm nay đã gả cho người khác rồi, đáng tiếc thanh danh không tốt lắm, người ta không quá yêu thích nàng ta. Hoa Nguyên Ân, ngày xưa ngươi cường đoạt thê tử của người khác, hôm nay người ta cũng cường đoạt người trong lòng của ngươi, mùi vị thế nào?” Bách Hợp mặc một bộ cung trang giản đơn, cố ý đến nhìn bộ dáng sa sút của Hoa Nguyên Ân để giải mối hận trong lòng.
“Ngươi trả Ý nhi của ta lại đây, trả Ý nhi của ta lại đâu…” Hoa Nguyên Ân nghe vậy, bắt đầu vùng vẫy như phát điên, hai mắt đỏ sậm. Hách Liên Tú không muốn tính mạng của hắn ta, nhưng cũng không cho hắn ta có được sự tôn trong nên có, để cho hắn ta sống trong thủy lao tối tăm không thấy ánh mặt trời này cả đời, mỗi ngày phải nghĩ đến người trong lòng của mình mới có thể vượt qua.
Bách Hợp chỉ cười cười, nàng đã đưa con trai của cỗ thân thể này ra khỏi đô thành Sở quốc, chính mình cũng chuẩn bị rời khỏi đây, đã không có Hoa Nguyên Ân, Phương gia lại có công phò giá, nên sẽ không ngã, con trai Hoa Ích Đô của nguyên chủ cũng sẽ không chết, mà Hoa Nguyên Ân đã nhận được báo ứng xứng đáng, thống khổ không chịu nổi, có thể nghĩ tới thủy lao này chính là nơi quy túc cuối cùng của hắn ta ở kiếp này, nhiệm vụ lần này, nàng đã hoàn thành.
Tuy Hách Liên Tú từng hay nói giỡn muốn giữ Bách Hợp lại, nhưng thấy nàng muốn đi, cuối cùng cũng không biết vì sao, hắn ta lại không miễn cưỡng nữa, chắc vì sau khi làm Hoàng đế, trách nhiệm nhiều hơn, chuyện chất chứa trong lòng cũng nhiều hơn. Hiện tại Bách Hợp có võ công, đi ra ngoài du lịch thiên hạ cũng không sợ ai, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại trong sinh mạng của Phương Bách Hợp cho phép nàng có thể sống theo ý muốn của mình.
Lúc xe ngựa chở Bách Hợp xe ngựa chạy nhanh ra khỏi kinh thành, đúng vào ngày tuyển tú sau khi Hách Liên Tú đăng cơ, lúc đi ngang qua một ngõ hẻm nhỏ trong kinh, liền thấy một nữ nhân có khuôn mặt vàng như nến đang bị một bà lão hung ác cầm giày kéo tóc đánh, miệng mắng chửi thô tục, trong lúc cô gái kia khóc lóc bất lực ngẩng đầu, Bách Hợp suýt nữa không nhận ra được Hoa Tri Ý. Mới qua mấy tháng mà nàng ta đã bị giày vò đến như biến thành một người khác vậy, già đi rất nhiều, trong mắt nàng ta trống rỗng, không biết có từng hối hận chính mình đã vứt bỏ Hách Liên Tú mà lựa chọn yêu mến Hoa Nguyên Ân, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy hay không?
Trên thực tế Hoa Tri Ý đã thật sự hối hận, nếu như lúc trước nàng an an phận phận gả cho Hách Liên Tú, sau khi bị Hoa Nguyên Ân cưỡng bức đừng trầm mê trong vui thích xá© ŧᏂịŧ, thì hiện tại trở thành Hoàng hậu nở mày nở mặt đã là nàng, mà không phải thuộc về nữ nhân khác. Nàng cũng sẽ không bị người chửi rủa, cũng sẽ không gả cho một nam nhân thô lỗ, mà trái lại nàng vẫn là đóa hoa được mọi người nâng trong lòng bàn tay, không bị chính người mình để ý thống hận, thanh danh lại càng sẽ không bị quét rác, mất đi tình yêu thương của mẹ, cùng với tình yêu thương của trượng phu.
Đường đường là công chúa, lại sa đọa tới tình trạng như vậy, mà người trước kia có thân phận địa vị không bằng nàng, hiện giờ lại gả cho nam nhân của nàng, đoạt trượng phu của nàng, hơn nữa lại càng nhận được phần vinh quang vốn nên thuộc về nàng, Hoa Tri Ý thật sự không rõ vì sao mọi chuyện lại đi tới tình trạng như vậy.
Nàng hối hận, chỉ tiếc, hối hận cũng đã muộn.