Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 283: Mấy đời theo đuổi người (2)
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:11:58
Lượt xem: 7
“Hôm nay Bản cung cũng nghĩ thông suốt, Hoàng thượng thích sủng hạnh ai, các ngươi cũng đừng xen vào nữa, cứ mặc cho các nàng ầm ĩ đi.” Trong đầu sửa sang lại quan hệ rắc rối phức tạp giữa các nhân vật, Bách Hợp bình tĩnh ra lệnh cho các cung nhân một câu, trong ánh mắt kinh ngạc lại cảm thấy sợ hãi của họ, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón vị Hách Liên tướng quân kia trở về.
Thời gian hơn mười ngày chỉ nhoáng một cái liền qua, trong mười ngày này Bách Hợp cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày ngoại trừ gặp Đại hoàng tử Hoa Ích Đô vừa mới mười lăm tuổi mà Phương Bách Hợp lưu lại ra, thì thời gian còn lại, ngoại trừ ngẫu nhiên tiếp kiến phi tần trong cung, phần lớn vẫn dùng để luyện công, lần này Hoa Nguyên Ân chính là cao thủ võ lâm, cách thời điểm cả nhà Phương Bách Hợp bị xử trảm chỉ tối đa không đến một năm, tuy trong thời gian một năm Bách Hợp chưa chắc có thể luyện võ công đến thật cao được, nhưng chỉ cần thân thể linh hoạt hơn một ít, đến lúc đó đừng suy nhược đến đi một vài bước liền thở hổn hển như hiện tại nữa, thì Bách Hợp cũng đã thỏa mãn rồi.
Nửa tháng sau, sự kiện Hách Liên Tú đắc thắng trở về, quả nhiên nhấc lên sóng to gió lớn ở Vương triều Đại Sở.
Hoa Nguyên Ân long nhan đại hỷ liền bày tiệc khoản đãi vị Đại tướng quân đã lập được công lao hãn mã cho Vương triều Đại Sở này, Bách Hợp cũng tham dự yến hội lần này, mà trong yến hội này, nàng cũng nhìn thấy vị nam tử si tình nhưng xui xẻo trong vở kịch lần này – Hách Liên Tú.
Chuyện của Hách Liên Tú và Hoa Tri Ý ở đời trước chỉ là lúc Hách Liên Tú vô tình lỡ miệng để lộ ra một lần, mà rốt cuộc ở đời trước tình cảm của hai người này là dạng gì, thì Bách Hợp cũng không được biết, lúc này lại thấy vị tướng quân tuấn mỹ trẻ tuổi của Vương triều Đại Sở này, quả thực làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Hách Liên Tú khoảng chừng hai mươi, da trắng như tuyết, đáng đểo người ta chú ý là cặp chân mày đậm và ngay ngắn cùng với hai hàng mi vô cùng xinh đẹp nằm trên đôi mắt phượng kia. Trong mắt giống như mang đầy vẻ u sầu, rất dễ khiến cho người khác sinh ra cảm giác thương tiếc không thể nói rõ với hắn ta. Dáng người của hắn ta hơi ốm cao gầy, cằm hơi nhọn, khuôn mặt có vẻ hơi nhỏ, dung mạo hơn hẳn nữ nhân, nếu không phải búi tóc cao khiến cho hắn ta có thêm cảm giác oai hùng vài phần, thì chợt nhìn chỉ sợ rất khó nhận ra giới tính của hắn ta.
Hôm nay bày tiệc ăn mừng cho hắn ta, nên hắn ta mặc một bộ quan bào màu bạc, đai lưng ngọc bên hông càng khiến vòng eo có vẻ tiêm tế. Dung mạo như vậy, không chỉ khiến cho Bách Hợp nhìn hắn ta nhiều thêm vài lần, mà ngay cả hậu phi và đám nữ quyến quan viên nhìn hắn ta cũng không ít, nhưng hắn ta lại vẫn ngồi ở đó như vậy, trên người mang theo một loại ưu sầu nhàn nhạt, cung yến náo nhiệt phồn hoa cũng không thể khiến cho hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn ta giãn ra vài phần, lộ ra hết sức u buồn, lại càng khiến cho dung mạo vốn đã xuất sắc của hắn ta càng trở nên xuất sắc hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-283-may-doi-theo-duoi-nguoi-2.html.]
“Ái khanh lập nhiều đại công, không biết ái khanh muốn được ban thưởng gì?” Hoa Nguyên Ân đứng dậy, mỉm cười hỏi Hách Liên Tú, lập nhiều công lao như vậy, tước vị tiền tài đều kéo đến cuồn cuộn, chỉ cần Hách Liên Tú còn có đầu óc thì sẽ không có khả năng không biết tự lượng sức mình xin Hoa Nguyên Ân thứ mà hắn ta căn bản không chiếm được, như vậy tại lúc này sau khi Hoa Nguyên Ân tự mình hỏi ra vấn đề này, Hách Liên Tú hầu như có thể tâm tưởng sự thành.
Tất cả mọi người đang nhìn Hách Liên Tú chằm chằm, nhưng Bách Hợp lại biết hắn ta sẽ xin cái gì, hắn ta đứng lên, bước ra khỏi hàng hướng về phía Hoa Nguyên Ân bái một cái thật sâu: “Cầu Hoàng thượng thành toàn, thần muốn cưới minh châu của Hoàng thượng, Thập Lục công chúa.”
Hách Liên Tú năm nay mới hai mươi, nhưng đến nay lại chưa thành hôn, mấy năm trước đều chinh chiến bên ngoài, ngoại trừ tìm kiếm bóng dáng khiến cho hắn ta lo lắng ở đời trước kia, thì căn bản chẳng thèm nhìn tới nữ nhân khác, nhưng giờ trời cao rủ lòng thương, cho hắn ta tìm được nữ nhân vẫn luôn tìm kiếm trong sinh mệnh của mình, lúc này đường nhiên Hách Liên Tú sẽ nói ra ý muốn cưới Hoa Tri Ý.
Vừa nghe được ‘Thập Lục công chúa’, tất cả mọi người đều mù mờ không nhớ ra là ai, Hoa Nguyên Ân năm nay vừa qua sinh nhật 38, chính trực tráng niên, bởi vì quanh năm hắn ta luyện võ, thể lực dồi dào, trong hậu cung hắn ta luôn không bạc đãi chính mình, cứ cách ba năm liền tuyển vào một nhóm lớn tiểu mỹ nhân, từ khi hắn ta hai mươi tuổi đăng cơ đến nay, dưới gối có 13 con trai và 15 con gái, tất cả đều được ghi chép trong sổ sách, nhưng khi nào lại nhảy ra một Thập Lục công chúa vậy, xác thực là khiến cho mọi người không nhịn được hoài nghi.
“Hoàng hậu có biết Thập Lục công chúa này không?” Ngay tại trước mặt mọi người, Hoa Nguyên Ân cũng không thể bởi vì không biết Thập Lục công chúa mà mặt mũi bị hao tổn, bởi vậy hắn ta cũng không quay đầu lại mà lạnh giọng hỏi Bách Hợp một câu, trong mắt hắn ta, Phương Bách Hợp thành hôn với hắn ta hai mươi năm liền chỉ còn lại một cái xưng hô Hoàng hậu này thôi, phảng phất như đó chính là tên họ vốn có của nàng vậy, chưa từng tận tình nhìn kỹ dung mạo của nàng như thế nào, lại càng đừng đề cập đến nàng họ gì, lúc này Bách Hợp theo bản năng cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác đau đớn kịch liệt đang xông thẳng lên đầu, kéo theo đó là từng đợt hận ý tràn ngập trong lòng, nàng cố nén mấy lần, mới áp chế cảm xúc của nguyên chủ xuống, nói khẽ: “Hoàng thượng còn nhớ Ly phi bị đày vào lãnh cung mười lăm năm trước không? Nàng ta đã sinh hạ Thập Lục công chúa cho Hoàng thượng, đặt tên là Hoa Tri Ý.” Bách Hợp nói đến đây, trong mắt Hoa Nguyên Ân đã không nhịn được hiện lên một tia phiền chán. Đám nữ nhân này chính là như vậy, lúc hắn đặt câu hỏi còn suy nghĩ phải đáp thế nào để tranh thủ tình cảm, còn dám để cho hắn đợi lâu. Hắn không hỏi nàng ta tại sao biết rõ chuyện như vậy, dù sao nếu mình đã hỏi mà nàng ta lại không đáp được, như vậy có thể thấy được Hoàng hậu này không hoàn thành trách nhiệm.
Ở trong mắt Hoa Nguyên Ân, Bách Hợp đáp được vấn đề của hắn ta, đó là bổn phận, mà không đáp được, đó chính là thất trách, nguyên chủ Phương Bách Hợp cũng bởi vì lúc này không thể trả lời được vấn đề của hắn ta, nên sau khi về đến tẩm cung của mình đã liền bị Hoa Nguyên Ân phái nội thị tới nhục nhã một phen, quỳ gối trước mặt nội thị nghe hắn ta niệm huấn Đế suốt cả một canh giờ.