Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 262.1
Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:59:07
Lượt xem: 9
“Nói bậy!! Bà không có chứng cứ!!” – Quý Nguyệt đập tay lên cửa, khóc ầm lên –“Vì cái gì mà bà muốn đối xử với tôi như vậy, vì cái gì hả? Không phải trước kia mẹ rất yêu con à? Mẹ, vì cái gì mà mẹ lại thay đổi, con vẫn là con gái của mẹ mà”. Cô ta khóc lóc nỉ non, so với thái độ hung hãn vừa nãy thì có vẻ yếu đuối vài phần, khiến cho Bách Hợp đang muốn bỏ đi thì đột nhiên cảm thấy đau lòng, cảm giác phảng phất như không nhịn được muốn thò tay mở cửa, nhưng rồi đột nhiên lại trào lên cảm xúc oán hận vô cùng, chỉ muốn mở cửa ra để tát cho Quý Nguyệt một cái. Loại cảm giác bản thân mình không khống chế được cảm xúc thật sự vô cùng nguy hiểm, Bách Hợp cau mày ôm n.g.ự.c một lúc, quay đầu lại đã thấy Taylor vẻ mặt mờ mịt đứng ở xa. Cô bé cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che mất khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô bé, chỉ thấy được cái cằm mảnh khảnh trắng đến kinh người kia thôi.
Trong tay cô bé cầm một cái điều khiển, nhẹ nhàng nhấn nút, âm thanh của dòng điện vang lên “tanh tách”, Quý Nguyệt vẫn còn đang nắm chắc đôi tay trên cửa sắt bỗng nhiên cảm thấy run rẩy, cơ hồ bị điện giật tóc dựng dứng, cuối cùng nằm xụi lơ trên mặt đất. Cửa sắt này được lắp đặt chế độ điện giật vì tránh một vài phiền toái không cần thiết, Taylor cài đặt hệ thống vì sợ một ít kẻ vô gia cư thấy người ở nơi này là hai nữ nhân độc thân giàu có mà sinh ra ác ý, không nghĩ tới lần đầu tiên dùng lại dùng trên người Quý Nguyệt.
“Cút đi, ở đây không có mẹ của cô” – Taylor ngẩng đầu lên, cái cằm buộc được cực nhanh, chậm rãi đi qua bên này, ánh mắt âm tàn ngoan lệ: “Tới lần nữa, tôi sẽ g.i.ế.c cô”.
Cô bé này không phải là người hay đùa, bởi vì Bách Hợp đã thấy trong mắt cô bé có thêm vài phần sát ý. Một cô bé tùy ý thích gì làm nấy, tuyệt nhiên sẽ không vì hù dọa người khác mà buông lời uy hiếp, mà chính xác là nói cái gì làm cái đó. Bách Hợp bây giờ vốn giữ khoảng cách với Quý Nguyệt, không muốn có liên hệ gì với cô ta, nhưng không thể tước đi mạng sống của cô ta, nếu nhỡ ra tình mẫu tử trong Quý Bách Hợp nguyên chủ mà bột phát, thì có thể sau khi trở về không gian kết quả sẽ là không hoàn thành nhiệm vụ mất.
“Cô đi đi, chúng ta sớm đã cắt đứt quan hệ. Nếu cô còn đến đây tiếp tục dây dưa, tôi có thể đăng báo công bố việc tôi với cô không còn quan hệ mẹ con nữa” – Bách Hợp lạnh lùng nói với Quý Nguyệt đang bị ngã ngồi trên mặt đất. Quý Nguyệt vừa mới bị điện giật xong, tay chân còn tê dại chưa linh hoạt. Lúc này cô ta mới run rẩy bò dậy, cũng không dám thò tay cầm lại cánh cửa sắt kia, dù sao cảm giác bị điện giật cũng chẳng hay ho gì. Cô ta dùng ánh mắt phức tạm nhìn Bách Hợp, miệng rít gào: “Bà sẽ hối hận, bà sẽ phải hối hận”. Nói xong những lời này, cô ta chạy nhanh như một cơn gió, đầu cũng không thèm ngoái lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-262-1.html.]
Bách Hợp chẳng thèm để ý, đóng cửa lại. Lúc quay lại cô thấy Taylor đang cúi đầu không nói lời nào, vừa định hỏi cô bé này vài câu thì thấy Taylor ngẩng đầu lên, sắc mặt mê man: “Quý, trên đời này có đồ vật nào mà không thể chia lìa?” – cô bé mím môi nói tiếp: “Phân tử ion có thể chia tách, con số cũng có thể chia, công thức cũng có thể chia, thậm chí thân thể con người yếu ớt cũng có thể chia tách. Chẳng lẽ có cái gì đó không thể chia tách được hay sao?”
Ở cùng với Taylor một thời gian dài, Bách Hợp biết thật ra ngoại trừ việc suy nghĩ trong đầu Taylor khác hẳn với người bình thường, nhưng bản tính của cô bé vô cùng đơn thuần. Cái mà người đời gọi là sát nhân, đơn giản chỉ vì người ta làm cho cô bé cảm thấy tâm trạng không tốt, hoặc là cô bé coi người ta thành quân cờ ngẫu nhiên, ví dụ là nhân tố hoàn thành bức họa. Hay đơn giản lý do cô bé muốn g.i.ế.c mình hồi trước là vì chính mình dính một ít mùi thơm nhàn nhạt trên người Quý Nguyệt làm cô bé không thoải mái.
Taylor không hề bị đạo đức xã hội ràng buộc, không những vậy, cô bé này vô cùng thông minh, thực tế người như Taylor vô cùng nguy hiểm. Nếu dùng lời nói của bác sĩ tâm lí thời hiện đại, có lẽ cô bé này ở một mặt tâm lý khác đã từng bị thiếu thốn tình yêu. Cô bé không có nhiều tình cảm, bởi vì cô bé không biết yêu là cái gì, thậm chí cả bản thân mình cũng không thèm yêu, ví dụ điển hình thời gian ở trại giam, Taylor coi ngón tay mình làm bút vẽ, m.á.u làm màu vẽ là đã thấy được rồi. Cô bé không coi tính mạng người khác thành một sự việc gì to tát, vì ngay từ đầu trong thâm tâm cô bé đều không coi trọng chính bản thân mình. Nếu hình dung thế giới quan của Taylor trở thành một thế giới có hình dạng nhất định, thì từng cá thể chỉ là một hạt nguyên tử, hạt này biến mất thì có vài hạt lại phân rã ra thêm. Chính vì tâm tư Taylor ở phương diện này vô cùng đơn thuần, nên mới hỏi Bách Hợp những câu như vậy. Bản thân Bách Hợp cũng không thấy kỳ quái, vì thời điểm hai người trở thành bạn đến nay, Bách Hợp chỉ có thiết kế trận pháp khiến cho Taylor thấy hứng thú. Còn lại ở những mặt khác, Taylor hình như coi Bách Hợp trở thành một cá thể có thể cho tiếp xúc với những thứ cô bé sở hữu, ví dụ như tóc, hay là đôi mắt.
“Taylor, có nhiều thứ có thể chia tách, nhưng sau khi chia ra lại không còn là nguyên bản của nó nữa. Giống như đóa hoa này, nhóc xem, đây là một đóa hoa nguyên bản, nhưng nếu chia nó ra” – Bách Hợp vừa nói, vừa tiện tay hái xuống một bông hoa tường vi, tách lấy hai mảnh cánh hoa, xòe tay để cho gió thổi cánh hoa bay tán loạn – “Nó không phải là đóa hoa nữa, mà trở thành cánh hoa. Con số sau khi chia cũng là con số, nhưng không còn là số bị chia ban đầu; công thức chia xong đại biểu đã không còn ý nghĩa ban đầu. Thân thể con người vô cùng yếu ớt, nhưng mà lúc thân thể khỏe mạnh là một cơ thể còn nguyên tính mạng, biết cười biết khóc, thân thể chia lìa rồi thì thành một đống thịt thối mà thôi, nhóc hiểu không?”
Bách Hợp kiên nhẫn giải thích, Taylor vẻ mặt cái hiểu cái không hiểu. Nhưng mà vốn cô bé rất thông minh, nên cô bé đã suy nghĩ thấu đáo ý tứ của Bách Hợp rất nhanh, cô nàng nhếch nhếch khóe miệng: “Quý, ý của cô là tôi không nên g.i.ế.c người nữa à?”