Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 239.1
Cập nhật lúc: 2024-10-26 19:45:20
Lượt xem: 10
Hàn Thiên Kỳ nở nụ cười ái muội với Bách Hợp, vừa huých khuỷu tay vào eo cô, vừa nhanh nhảu nói một câu: “Bạch mã hoàng tử của bạn đến rồi.”
“Tiểu Hợp.” Có một vài người sốt ruột đã đi ra ngoài phòng học, chỉ còn lại một vài nữ sinh muốn nhìn Lưu Viễn Tề bạch mã hoàng tử nổi tiếng trong khoa và một vài người động tác hơi chậm đều quay đầu nhìn chăm chú vào người Bách Hợp, Lưu Viễn Tề đi vào phòng học, cười dịu dàng với Bách Hợp cười cười, đưa tay giúp cô thu sách vở còn chưa cất ở trên mặt bàn: “Thật xin lỗi, hai ngày trước Thu Quỳ ở đội bóng Lam bị thương, cho nên anh đưa cô ấy đi bệnh viện, không kịp thăm em.”
Lưu Viễn Tề da mặt trắng bóc nhã nhặn, nhìn sơ qua thì giống Đường Ân, nhưng nhìn kỹ hai người lại không giống nhau, Lưu Viễn Tề thực sự là người có tích cách nhã nhặn hướng nội, thỉnh thoảng ánh mắt dừng ở trên người Bách Hợp mang chút bối rối, trên mặt cũng đeo kính mắt, nhưng dưới cặp kính đó là sự vui vẻ, ánh mắt trong suốt, không giống như Đường Ân, trong cặp mắt kia chứa quá nhiều thứ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dáng anh ta cũng cao, so với Đường Ân thì thấp hơn nửa cái đầu, dáng người thoạt nhìn cũng cơ bắp, nhưng hai chân không thon dài thẳng tắp bằng Đường Ân. Khí chất trên người của Lưu Viễn Tề là sạch sẽ mà nhã nhặn, thiếu khí chất cao quý sẵn có và khí thế của người đứng ở vị trí cao trên người như Đường Ân, nhưng lại tăng phần bình dị gần gũi, nếu nguyên chủ sợ hãi khí thế của Đường Ân như vậy, sẽ thích Lưu Viễn Tề không phải là không có khả năng.
“Học trưởng, anh không cần xin lỗi em, giữa chúng ta căn bản còn chưa có chuyện gì, nếu anh cảm thấy hành vi lúc trước của em quấy nhiễu anh, như vậy em xin nhận lỗi.” Bách Hợp đứng dậy hơi cúi người gật đầu với Lưu Viễn Tề, động tác của cô khiến Lưu Viễn Tề hơi lúng túng, trên mặt lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa không được tự nhiên, xoa tay, lúng túng nói: “Em không sai, anh, anh muốn giải thích với em, hai vé xem buổi hòa nhác lúc trước em mua, bởi vì, bởi vì một người bạn của anh, cậu ấy cãi nhau với bạn gái, cho nên, cho nên để hai người bọn họ hòa hợp, anh đã đưa vé em đưa cho anh tặng bọn họ...”
Lúc đầu Bách Hợp còn tưởng anh ta xin lỗi mình là vì lúc trước cô bị bệnh anh ta không đến thăm, bây giờ nghe ra lại là vì chuyện khác, không khỏi dở khóc dở cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-239-1.html.]
Trong nội dung câu chuyện thực sự có chuyện như vậy, Ôn Bách Hợp tìm Đường Ân giúp, xin hai vé xem ban nhạc Lưu Viễn Tề thích đã lâu, ban nhạc này là ban nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, lần đầu đến Hoa Quốc biểu diễn, nhưng chỉ tổ chức một buổi hòa nhạc ở thủ đô, có thể nói là khó kiếm, Ôn Bách Hợp muốn dỗ Lưu Viễn Tề vui vẻ, tạo ra cuộc hẹn hai người, kết quả Lưu Viễn Tề vì để bạn học cùng phòng với mình dỗ bạn gái mà anh ta cãi nhau, tặng vé mà Ôn Bách Hợp mở miệng xin Đường Ân.
Chuyện này lúc trước khiến Ôn Bách Hợp hơi đau lòng, nhưng dưới tình huống lúc đó Lưu Viễn Tề chưa đồng ý muốn kết giao với cô, cô chỉ nuốt nỗi đau vào trong lòng, lúc ấy mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt lại rộng lượng tỏ ra không sao cả.
Nhưng Bách Hợp lại không giống với nguyên chủ, Lưu Viễn Tề muốn làm người tốt là chuyện của anh ta, hiện tại Bách Hợp còn chưa nghĩ ra nhiệm vụ lần này phải tiến hành như thế nào, vì vậy cô tạm thời quyết định không lấy lòng Lưu Viễn Tề nữa, dù sao theo tính cách tốt bụng của Lưu Viễn Tề, cho dù người khác đ.â.m anh ta một nhát, anh ta cũng sẽ an ủi người ta nói không sao cả, cô nói lời làm tổn thương anh ta, sau này nguyện vọng của nguyên chủ là muốn ở chung với anh ta một lần nữa, dỗ dành lại anh ta không phải việc khó gì
“Thế nhưng mà học trưởng, vé kia là em nhờ bạn bè tìm, còn chưa trả tiền.” Bách Hợp nghĩ tới điều này, trên mặt tỏ ra vẻ lo lắng và vô tội: “Em vốn cho rằng anh thích, em định mua trước, sau đó làm việc từ từ trả tiền người ta là được, nhưng bây giờ học trưởng anh không muốn đi xem, hai chiếc vé kia tặng người khác, vậy tiền vé...”
Giọng nói của cô gái trẻ nhỏ dần, trên mặt để lộ vẻ lo lắng, đôi mắt giống như hạnh nhân rất nhanh đầy nước mắt, tác dụng của diễn xuất cao cấp phát huy vào lúc này, Lưu Viễn Tề vốn đã cảm thấy chuyện này hơi chột dạ, lúc ấy anh không nỡ để bạn học khó xử thương tâm, không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai tấm vé Ôn Bách Hợp đã đưa cho anh, lúc ấy vì an ủi bạn học, để cậu ta và bạn gái hòa hợp, liền tặng hai vé đó, vốn cho là mình nhận lỗi với Bách Hợp chắc cô sẽ không truy cứu, dù sao cô cũng là một cô gái tốt hướng nội, nhưng Lưu Viễn Tề không nghĩ tới Bách Hợp vậy mà còn chưa trả tiền vé cho người ta, vì vậy trong lòng hơi áy náy, bối rối vội vàng động viên Bách Hợp nói:
“Em đừng khóc, tiền này anh trả, chuyện không liên quan đến em, em hỏi một chút xem bạn của em muốn bao nhiêu tiền, không cần phải sốt ruột.”