Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 237: Bạch mã hoàng tử 2

Cập nhật lúc: 2024-10-26 19:43:57
Lượt xem: 12

Dường như Đường Ân cho Bách Hợp tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không có được trái tim của cô, ngược lại bởi vì một vài chuyện khiến Ôn Bách Hợp càng sợ anh, cuối cùng cô vẫn ở chung một chỗ với Lưu Viễn Tề. Tình tiết vở kịch lúc đầu hình như đều vây quanh ba người này, Lưu Viễn Tề xuất thân từ gia đình bình thường, tâm địa anh ta hiền lành, nhiệt tình hào phóng, vui với việc giúp người khác, lúc trước chính là nụ cười như ánh mặt trời của anh ta chinh phục được Ôn Bách Hợp người có trái tim nhát gan sợ hãi, cũng chính là bởi vì như thế, tính cô hướng nội đã đưa ra chủ kiến đầu tiên trong cuộc đời mình, cô qua lại với Lưu Viễn Tề, từ chối Đường Ân.

Tình tiết vở kịch sau đó chính là cuối cùng Ôn Bách Hợp lấy Lưu Viễn Tề, Đường Ân đành phải buông tay, theo quyết định của cha mẹ cưới vợ, sau khi kết hôn Ôn Bách Hợp sống không tốt lắm, cha mẹ Lưu Viễn Tề đồng ý cho cô vào cửa là vì nể mặt nhà họ Đường, nhưng trong lòng cũng không xem trọng cô, dù sao một cô gái quá cuồng dại sẽ cho người ta cảm giác vô cùng thấp kém, sự si tình của Ôn Bách Hợp khiến người nhà họ Lưu không tôn trọng cô, cuộc sống sau khi kết hôn Lưu Viễn Tề thực sự hòa nhã phóng khoáng, thế nhưng mà hai vợ chồng lại xa lạ, không thân mật. Lưu Viễn Tề quá tốt bụng, nhà họ Lưu không phải gia đình giàu có, nhưng khi thấy người ăn xin anh ta sẽ tận tình giúp đỡ, thấy các cô gái sa ngã sẽ sắp xếp chỗ cho họ, thấy người đau khổ sẽ an ủi, anh ta suy nghĩ cho tất cả mọi người nhưng lại không quan tâm đến vợ của mình.

Sau khi kết hôn, Ôn Bách Hợp chung sống với cha mẹ Lưu Viễn Tề không tốt lắm, bà Lưu tính cách hà khắc, thấy Ôn Bách Hợp không có nhà mẹ đẻ, thường xuyên bắt nạt xỉ nhục cô, cuộc sống như vậy Ôn Bách Hợp cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng vô cùng đau khổ. Trái lại, Đường Ân càng tiến xa trên con đường làm quan, lúc đầu anh còn có thể liên lạc với Ôn Bách Hợp, nhưng sau đó anh bận việc,  sau khi lập gia đình Ôn Bách Hợp vốn không muốn liên lạc với anh. Thế nhưng mà sự đau khổ trong cuộc sống và sự không thoải mái sau khi lập gia đình khiến cô thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đường Ân. Lần nào Đường Ân cũng kiên nhẫn động viên cô, cô vốn cho rằng lúc mình có cả tình yêu và tình bạn thì trong một lần không lâu sau đó, lúc cô tìm Đường Ân khóc lóc kể lể, nói ra bản thân muốn chết, Đường Ân vì an ủi cô, trên đường anh đi đến bị người khác ám sát.

Đường Ân không chết, nhưng phải trả cái giá lớn là một cái chân. Anh còn trẻ như vậy, kế thừa vị trí của cha anh, con đường phía trước rộng mở, anh là nghị viên nổi tiếng cả nước, anh vốn có tiền đồ tốt lại bị hủy trong tay Ôn Bách Hợp trong tay. Người nhà họ Đường không ai tức giận mắng Ôn Bách Hợp, họ chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Ôn Bách Hợp chịu không được sự khiển trách này, lúc cô muốn tìm Lưu Viễn Tề nói sự sợ hãi trong lòng mình, lại vô tình phát hiện Lưu Viễn Tề không thích cô, người Lưu Viễn Tề thích là một cô gái anh ta thềm mếm hồi đại học. Nhưng bởi vì lúc trước Đường Ân nhúng tay khiến hai người bị ép xa nhau, để anh ta và Ôn Bách Hợp thành đôi.

Việc này trở thành khúc mắc của Lưu Viễn Tề, cho nên sau khi kết hôn anh ta lạnh nhạt với Ôn Bách Hợp, anh ta không đành lòng tổn thương Ôn Bách Hợp, chỉ có dùng phương pháp như vậy để lạnh nhạt với cô.

Sau khi biết Đường Ân trở thành người tàn tật vì mình, biết người mình yêu nhiều năm không yêu mình, dưới sự bứt rứt Ôn Bách Hợp chọn cái chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-237-bach-ma-hoang-tu-2.html.]

Lúc Bách Hợp nhập vào xác chính là lúc Ôn Bách Hợp vừa mới lớn, khăng khăng muốn chuyển khỏi nhà họ Đường, là lúc Ôn Bách Hợp mới lên đại học, sau khi Lưu Viễn Tề nhiệt tình giúp Ôn Bách Hợp cầm hành lý, Ôn Bách Hợp đã yêu chàng trai ấm áp đó, từ đó dường như bị hãm sâu.

Bách Hợp thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ buồn rầu. Sự chán nản và sợ hãi còn sót lại trong lòng Ôn Bách Hợp, cô ấy quá yếu ớt, thậm chí sau khi biết mình sai, cô ấy vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, cô ấy giống như không có mục đích, cũng không có mục tiêu, điều này khiến Bách Hợp cảm thấy hơi khó xử.

Vừa tiếp nhận xong nội dung câu chuyện, Bách Hợp đang nằm trên ghế sa lon xoa đầu mình thì tiếng mở khóa cửa ra vào đột nhiên truyền đến, người cô cứng đờ, còn chưa kịp quay đầu đi, cửa đã mở ra rồi, chìa khóa bị người bỏ vào chiếc tủ nhỏ bằng trúc màu xanh lam bên cạnh cửa, giọng của Đường Ân vang lên: “Đau đầu hả?” Giọng anh hơi trầm, hành động làm ầm ĩ muốn chuyển ra ngoài gần đây của Ôn Bách Hợp khiến anh chịu chút áp lực, nhất là bây giờ chính là thời điểm quan trọng gia nhập con đường làm quan của Đường Ân, khoảng thời gian của Đường Ân vô cùng ngắn, người khác học tiểu học đến đại học mất mười sáu năm, nhưng anh chỉ dùng mười năm để hoàn thình, hai năm tiếp theo học xong nghiên cứu sinh và lấy học vị tiến sĩ, bởi vì nguyên nhân sợ Ôn Bách Hợp ở nhà họ Đường mà không có anh sẽ cảm thấy không dễ chịu, thậm chí anh còn từ chối việc cha mẹ sắp xếp ra nước ngoài du học cho anh.

Tuy anh tư chất thông minh, thế nhưng mà chỉ dùng khoảng thời gian ngắn như vậy để hoàn thành việc học, thật ra mỗi ngày thứ anh phải trả giá cũng rất nhiều.

Trong nội dung câu chuyện, Ôn Bách Hợp cũng từng bị ốm, một khi ốm là mười ngày, cậu ấm chưa bao giờ xuống bếp, xuất thân phú quý thực sự có thể nói là mười ngón không dính nước lại xuống bếp học nấu cơm vì Ôn Bách Hợp, cuối cùng đóa hoa nuông chiều trong lòng bàn tay lại lớn lên bị người khác bẻ mất, trong khoảnh khắc này Bách Hợp dường như hơi thông cảm với Đường Ân. Lúc cô nhập vào xác chính là lúc Ôn Bách Hợp đã bị bệnh bốn năm ngày, lúc này Đường Ân mới bước chân vào con đường làm quan, đi theo cha làm trợ lý, những điều phải học mỗi ngày nhiều như núi, cũng vất vả vì anh còn có thể chạy đến bên này chăm sóc Ôn Bách Hợp cô.

 

Loading...