Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 235.2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:28:55
Lượt xem: 11
Đợi đến lúc hắn phải chết, nếu hắn không có thân phận tu tiên giả, kỳ thực chỉ là một người bình thường mà thôi, vì vậy hắn cũng không đoạt xác được, kết cục cuối cùng có lẽ sẽ trở thành một luồng u hồn rồi biến mất trong thiên địa này mà thôi. Đối với người như hắn mà nói, thà để cho hắn từ từ c.h.ế.t đi như vậy, chắc hẳn còn tàn nhẫn hơn so với việc cho hắn c.h.ế.t một cách thống khoái, khiến hắn có thể đầu thai chuyển kiếp đi? Mình báo thù thay Phong Bách Hợp như vậy, không biết cô ấy có hài lòng hay không.
Người trong phòng thí nghiệm sau khi biết tố chất cơ thể của Phong Lệ Dương muốn giữ hắn lại để làm thí nghiệm, Bách Hợp thấy cũng không sao cả, dù sao Phong Lệ Dương ban đầu ngốc nghếch kia cũng đã biến mất, hiện tại lưu lại là kẻ tu tiên kia, hắn hại nhiều mạng người như vậy, chắc hẳn cần phải trả giá, nếm chút khổ sở.
Nhưng nghe nói cuối cùng không có phương pháp tu luyện, Phong Lệ Dương giống như chiếc giếng nước dần khô cạn cũng không còn khiến cho đám người trong phòng thí nghiệm thấy hứng thú, hắn nhanh chóng bị vứt ra ngoài, bên người không có nữ nhân, càng huống chi hắn hiện tại cũng không thể hại nữ nhân được nữa. Nhất là khi hắn đến ngay cả tinh thần lực cũng đã cạn kiệt, trong cơ thể còn lưu lại cổ trùng có độc, Phong Lệ Dương giống như con bướm bị người ta cắt hết cánh, muốn bay cũng không thể bay được nữa. Hắn không thể lại đi theo đường tắt trước đây, hắn chỉ đành dựa vào bản lĩnh chân chính của mình để bắt đầu tu luyện pháp thuật, nhưng bởi vì lúc trước công lực nhờ hút đi tinh khí của đàn bà có được quá dễ dàng, lúc này hắn cũng không quen chậm rì rì ngồi tu luyện.
Huống hồ thời đại này linh khí mỏng manh, cho dù hắn có luyện cả đời, nhiều lắm cũng chỉ có thể đảm bảo cơ thể hắn khỏe mạnh sống thêm được hai năm nữa thôi, căn bản không thể lại giống như trong kịch tình, nhanh chóng bước vào giai đoạn tu tiên giả sơ kỳ. Nhất là khi hắn tu luyện được một tia pháp thuật, liền sẽ đối kháng với cổ trùng trong cơ thể. Phụ nữ ác độc xảo trá tai quái như Bách Hợp kia đã thả cổ trùng vào cơ thể hắn, hắn cứ lúc nào luyện ra được một chút linh lực, liền bị con trùng kia ăn đến sạch sẽ không còn một mảnh, không cần đến ba năm, cả người hắn cũng đã uể oải.
Sau khi Bách Hợp tốt nghiệp đại học, Phong Lệ Dương chưa đến ba mươi tuổi nhìn qua giống như người đàn ông trung niên đã bốn mươi tuổi, những năm này mỗi ngày hắn đều trôi qua rất không tốt, vốn Nguyên Nhã Lan ở bên cạnh hắn lại bị người nhà họ Nguyên đón trở về, không có tiền viện trợ, hắn không thể lại mua dược liệu bồi bổ thân thể mình, không có vốn liếng thân thể khỏe mạnh, hắn cũng không dụ dỗ nổi đàn bà, không hút được tinh khí trên người họ, thứ hắn có chỉ là một cơ thể tàn tạ, cùng với một con cổ trùng hút đi sinh mệnh của hắn. Trước đây vốn muốn làm một vố lớn trong thế giới này, ôm mục tiêu xưng bá toàn thế giới, cuối cùng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Vừa tốt nghiệp đại học, Nguyên Lâm Hữu liền cầu hôn Bách Hợp, những năm gần đây trừ người nhà ra, Bách Hợp có thể coi như là người con gái quen thuộc nhất, thời gian quen biết lâu nhất của Nguyên Lâm Hữu. Trong mắt người ngoài hai người sớm đã trở thành một đôi, trong lòng Nguyên Lâm Hữu, cũng nhớ kỹ lúc trước ở khu nghỉ dưỡng vùng ngoại thành kinh đô, cảnh tượng thiếu nữ từng cứu anh một mạng dưới ánh trăng, có lẽ loại cảm giác này cũng không chắc là yêu mà mọi người hay nói, nhưng có thể khiến hắn nhớ trong nhiều năm như vậy, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, loại cảm giác này cũng nhất định đã vượt qua khỏi ngưỡng bạn bè bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-235-2.html.]
Cũng không biết anh đã nói gì với nhà họ Nguyên, đối với việc anh cầu hôn, vậy mà người nhà họ Nguyên tỏ thái độ cam chịu, những năm này liên tiếp từ trung học đến đại học, mọi người đều đồn đãi Bách Hợp là bạn gái của Nguyên Lâm Hữu, hai người bởi vì sự việc của Phong Lệ Dương mà hợp tác một quãng thời gian, rơi vào mắt người khác lại giống như người yêu thân mật bình thường.
Gả hay không gả cho Nguyên Lâm Hữu, trái lại Bách Hợp cũng không sao cả, dù sao lần này cô tới hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đời sống hôn nhân kì thực cũng không nằm trong suy nghĩ của cô, nhưng lúc Nguyên Nhã Lan tìm tới cửa muốn khiến cô cách xa anh trai mình một chút, Bách Hợp lại thay đổi chủ ý.
Kể từ sau khi Phong Lệ Dương bị thu thập, Nguyên Nhã Lan liền bị người nhà họ Nguyên giam giữ, cô ta từ đầu còn từng trốn đi, nhưng sau khi không tìm được Phong Lệ Dương, cô ta cũng không phải đối thủ của người nhà, bị mang trở về, trốn thêm mấy lần, vợ chồng họ Nguyên đương nhiên không còn kiên nhẫn với cô ta, Nguyên Nhã Lan cũng vì thế mà cho rằng Bách Hợp chia rẽ tình yêu của mình, hận Bách Hợp đến thấu xương, lúc hai người gặp mặt, thường xuyên không tránh được châm chọc khiêu khích.
Nếu Nguyên Nhã Lan không nói những lời này, Bách Hợp có lẽ còn không chắc gả cho Nguyên Lâm Hữu, hiện tại Nguyên Nhã Lan vừa mở miệng, Bách Hợp nhớ tới cái c.h.ế.t của nguyên chủ trong nội dung vở kịch cũng có ảnh hưởng của Nguyên Nhã Lan, đương nhiên liền đáp ứng lời cầu hôn của Nguyên Lâm Hữu.
Trong hôn lễ, Nguyên Nhã Lan rơi nước mắt nhìn cô gái lúc trước chính mình vốn coi thường gả vào Nguyên gia, mà cô ta xuất thân đại tiểu thư Nguyên gia cao quý, bởi vì sự việc với Phong Lệ Dương mà biến thành một vụ bê bối, thế gia đại tộc chân chính không ai nguyện ý lấy cô ta, cuối cùng cha Nguyên chỉ đành gả cô ta cho một phú thương nước ngoài ở rất xa, mặc dù ăn mặc không lo, tiền bạc cũng có, nhưng rời xa quê hương, địa vị lại không như lúc trước, đương nhiên trong lòng phiền muộn không vui.
Vốn dĩ địa vị hai người vô cùng khác biệt, trong nhiều năm sau vậy mà biến thành một tuồng hí kịch. Bởi vì Phong Lệ Dương ngã xuống, cảnh tượng Nguyên Nhã Lan trở thành người đàn bà đầu tiên của Phong Lệ Dương, đi theo Phong Lệ Dương quật khởi mà được người nịnh hót tôn kính, đương nhiên sẽ không tồn tại.
Nhiều năm về sau, nơi đầu đường thủ đô, có một ông lão vẻ mặt chán nản miệng luôn tự xưng bổn tọa, trong miệng luôn kêu gào mộng đẹp xưng bá thế giới.