Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 232: Nam nhân dị giới xuyên qua (11)
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:26:45
Lượt xem: 6
Sau khi trói chặt Phong Lệ Dương ở trong nhà, sợi dây thừng lại được ngâm qua tro của lá bùa nên có chút đạo lực, lúc này Bách Hợp mới yên tâm một chút. Lúc tới trường học, vừa bước vào lớp, cô mới biết mấy ngày nay không chỉ có mình cô, đến ngay cả Nguyên Nhã Lan, cùng với đứa con gái hồi đó ngồi trước mình tên Lưu Nhu cũng xin nghỉ, liên tiếp mấy ngày chưa thấy đi học. Vốn dĩ một mình Bách Hợp xin nghỉ cũng chẳng dẫn tới chú ý của bạn học trong lớp, nhưng hiện tại ba người cùng xin nghỉ, thường ngày mọi người không phát hiện ra, đến tận lúc này Bách Hợp vừa tới, mọi người mới phát giác ra chỗ kì quái lúc trước, Bách Hợp vậy mà lại xin nghỉ cùng một lúc với nữ thần của lớp Nguyên Nhã Lan.
“Phong Bách Hợp, hai ngày nay cậu đi đâu thế?” Bách Hợp vừa mới ngồi xuống, liền có người ở bên cạnh quay qua hỏi, thấy dáng vẻ Bách Hợp giống như không muốn để ý, người vừa mới hỏi kia liền ngượng ngùng quay đầu đi, một mặt lại bĩu môi, xì xào bàn tán cùng với bạn học khác.
Tầm năm phút sau, một đứa con gái khác lưng đeo cặp sách, khí sắc thoạt nhìn rất tệ đi vào, mái tóc dài quăn trước đây luôn được Lưu Nhu chăm sóc tỉ mỉ lúc này lại rối tung xõa trên đầu vai, lúc vào lớp vẻ mặt cô ta thẫn thờ nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra vài phần oán hận, nhưng lại không giống như ngày trước hễ thấy Bách Hợp liền đối đầu, cô ta cười lạnh hai tiếng với Bách Hợp, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, thế nhưng sắc mặt trắng bệch của Lưu Nhu lại lộ ra chút xanh xao, cước bộ có chút hư phù, thoạt nhìn bộ dạng giống như sinh lực tổn hao. Bách Hợp nhớ tới bộ dạng giống như người c.h.ế.t của cô ta ở trên giường trong khách sạn ngày đó, lúc chính mình đưa Phong Lệ Dương rời đi lại ném Lưu Nhu đang trần truồng vào trong khách sạn, nghĩ tới quá trình cô ta được người ta phát hiện cũng không thoải mái gì cho cam, lúc này chắc hẳn hận c.h.ế.t mình với Phong Lệ Dương rồi. Dù sao Lưu Nhu này vừa nhìn liền biết là kẻ tâm cao khí ngạo, ánh mắt lúc cô ta nhìn Nguyên Nhã Lan, Bách Hợp đều xem thấu. Chỉ là cuối cùng cô ta lại thất thân với kẻ ngốc như Phong Lệ Dương này, khó trách trong lòng cô ta không thoải mái.
Lưu Nhu trở về vị trí của mình ngồi xuống, cùng lúc đó có mấy người bạn học nữ thường nịnh hót Nguyên Nhã Lan liền xúm lại, xì xầm bàn tán hỏi lí do vì sao Lưu Nhu xin nghỉ các loại. Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, cô giáo chủ nhiệm vừa mới vào lớp, theo sau là Nguyên Nhã Lan với thần sắc có chút khó coi được một người giống như bảo mẫu đang cầm theo cặp sách đưa vào phòng học. Hôm nay Bách Hợp vừa mới đi học, hai người liên tục xin nghỉ cũng tới rồi. Cho dù học sinh trong lớp biết Nguyên Nhã Lan khinh thường Bách Hợp, nhưng lúc này trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu có chút phỏng đoán.
Tiết học của nửa buổi sáng cứ dần dần trôi qua trong bầu không khí cổ quái, lúc vào tiết học cuối cùng, hiển nhiên rất nhiều người bắt đầu có chút sốt ruột. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo viên trên bục giảng đang thu dọn tài liệu giảng dạy của mình, lúc chuẩn bị rời đi, Lưu Nhu ngồi phía trước Bách Hợp đột nhiên trao đổi ánh mắt với Nguyên Nhã Lan đang xoay người lại, lập tức thét lên: “Ah, không thấy tiền của tôi đâu rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-232-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-11.html.]
Một màn quen thuộc này trong nội dung vở kịch cuối cùng cũng bắt đầu rồi, mặc dù không cùng thời gian địa điểm, nhưng lúc này vẫn là bị Lưu Nhu nhắc đến, cô ta vừa dứt lời, một đám học sinh vốn dĩ định tan học thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người, đến ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng cau mày lại, dừng lại động tác trong tay.
“Thưa cô, hình như em cũng không thấy một nghìn tệ.” Nguyên Nhã Lan cũng nói theo, cô ta vừa nói vừa đứng dậy, lấy ra chiếc túi tiền liếc cái liền biết là có giá trị không nhỏ trong cặp sách của mình, lúc này bên trong chỉ còn vài tờ tiền lẻ, cô ta vạch túi tiền đi dạo một vòng cho mọi người xem. Nếu như chỉ có Lưu Nhu không thấy tiền thì cũng thôi, giáo viên trên bục giảng còn có thể lén lút từ từ xử lý, nhưng hiện tại Nguyên Nhã Lan cũng nói không thấy tiền, địa vị thân phận của cô ta cũng không phải bình thường. Cho dù có coi đó là chuyện nhỏ, nhưng rơi xuống người đám con trai con gái nhà quyền quý này, dù chuyện có bé tí ti như hạt vừng cũng biến thành chuyện lớn.
Sắc mặt của giáo viên trên bục giảng vô cùng nghiêm túc, đưa tay vỗ mạnh một cái lên bảng, lớn tiếng nói: “Ai cầm tiền của bạn học Nguyên và Lưu Nhu, tự mình đứng ra, chúng ta giải quyết trong êm đẹp, không cần phải báo cảnh sát, bằng không nếu đợi đến khi cảnh sát tới, các em có hối hận cũng không kịp.”
Tiếng nói của giáo viên vừa dứt, trong lớp nhất thời im ắng giống như c.h.ế.t lặng, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đều rơi xuống người Bách Hợp lúc này đang thu dọn cặp sách của mình, khóe mắt giáo viên đồng dạng cũng liếc về phía Bách Hợp, Lưu Nhu lại càng không chút khách khí quay người lại, chỉ vào Bách Hợp nói:”Phong Bách Hợp, là cậu trộm phải không? Cậu ngồi ngay sau tôi, muốn lấy tiền cũng rất thuận tiện, hơn nữa tôi nhìn thấy sau khi hết tiết cậu có đi qua chỗ của Nguyên Nhã Lan.”
Lưu Nhu đã sớm hận Bách Hợp đến tận xương tủy, cô ta giữ lại tấm thân trong sạch chính là vì muốn gả vào hào môn thế gia, nhưng đáng tiếc lại bị hủy trên tay người anh trai ngốc kia của Phong Bách Hợp, ngày đó cô ta và Nguyên Nhã Lan trốn vào phòng của Bách Hợp, đang định để đồ quý giá ở trong phòng của cô, đến lúc đó lại trách mắng không thấy đồ của mình, dẫn cảnh sát tới điều tra, những tưởng khiến cho thanh danh của Bách Hợp mất sạch, đáng tiếc cuối cùng kẻ mất sạch thanh danh không phải Bách Hợp, trái lại chính là cô ta!
Cô ta bị tên anh trai ngốc của Bách Hợp ấn lên giường, sau cùng khi tỉnh lại lại là bị nhân viên phục vụ phòng khách khách sạn đánh thức, bên người không có Nguyên Nhã Lan, cũng không có Phong Lệ Dương, chỉ có một mình cô ta ở đó, có thể tưởng tượng được trong lòng Lưu Nhu có bao nhiêu oán hận. Nhất là ánh mắt của nhân viên phục vụ phòng trọ lúc nhìn cô ta, phảng phất giống như cô ta chính là một kẻ không biết xấu hổ, vào thời khắc đó, Lưu Nhu nhớ tới giấc mộng muốn gả vào nhà họ Nguyên, dĩ nhiên là vỡ nát. Trong lòng cô ta vốn tồn tại một ảo tưởng, phỏng đoán người nhà họ Nguyên có khả năng không biết chuyện này, Nguyên Nhã Lan chắc chắn cũng không dám nói, bởi vì lúc thất thân cho tên ngốc, cũng không chỉ có một mình cô ta, nhưng Lưu Nhu sau khi xảy ra chuyện từng nói bóng gió với Nguyên Nhã Lan, cô ta nói là được anh trai Nguyên Lâm Hữu đem đi, trong giây phút đó trong lòng Lưu Nhu hiển nhiên mất hết hy vọng, cô ta không dám hận Nguyên Nhã Lan, chỉ đành hận lên người hai anh em Bách Hợp.