Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 219.1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:17:54
Lượt xem: 13

Không biết tư liệu này ghi lại được từ đâu, Bách Hợp thấy cái này thì tim lập tức có chút đau đau, giống như bị người khác dùng lực nắm lấy vậy, trong nháy mắt nhịp tim tăng nhanh. Đây cũng là do cảm xúc của nguyên chủ tạo nên, Bách Hợp liên tiếp hít thở sâu nhiều lần vẫn không thể bình tĩnh được. Mục Kiêu ở bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô chằm chằm, cũng không có vội vàng uy h.i.ế.p cô.

“Giày rách mà tôi đã chơi qua rồi, người ta cũng không muốn, em phải làm sao đây?” Trong mắt Mục Kiêu lóe lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế salon có đặt một hộp xì gà, anh theo bản năng muốn đứng dậy đi lấy, tay mới vừa đưa ra thì lại buông xuống, lập tức biểu cảm có chút tức giận, thật lâu sau mới hừ lạnh, đá chiếc bàn uống trà nhỏ, “xoảng” một tiếng thật lớn, toàn bộ đồ ở trên rơi xuông khiến Bách Hợp sợ hết hồn. Lúc này Bách Hợp mới phục hồi tinh thần, cảm giác đau đớn trong lòng kia mới dần dần phai đi.

Trong đĩa CD, người phụ nữ lớn tuổi đó nói Tần Bách Hợp không biết xấu hổ quyến rũ con trai bà ta, đang khoe khoang với hàng xóm cách vách. Nhưng không biết có phải hay trái tim vừa mới đau đớn không mà lúc này Bách Hợp hết sức tỉnh táo. Sau khi xem hết những thứ này, cô biết bà lão này cũng không thật thà, biết điều như vẻ bề ngoài vậy, tự nhiên càng không do dự. Cô quay đầu nhìn Mục Kiêu một cái, khẽ mỉm cười: “Mục Kiêu, anh hãy giúp đỡ em một chút đi. Cô nói xong liền đứng dậy, ghé vào bên tai Mục Kiêu nhẹ giọng nói mấy câu.

Lúc đầu thần sắc Mục Kiêu còn có chút khó chịu, tay nắm chặt cổ tay cô tỏ vẻ muốn hất ra nhưng sau khi nghe một lát liền cảm thấy có hứng thú, khóe miệng nhếch lên, vốn là động tác muốn ngăn cô lại thì trở thành ôm cô vào trong ngực, sau khi nghe Bách Hợp nói xong mới cười lên: “Được, cái này tôi thích”

Bách Hợp mỉm cười nói: “Chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi”

Ban đầu Đỗ Tiệm Vũ lừa gạt Tần Bách Hợp vẽ tranh khỏa thân khiến cho danh tiếng của Tần Bách Hợp bị tổn hại. Giờ điều Bách Hợp định làm cũng rất đơn giản, chỉ là để Mục Kiêu giúp cô ép bà Đỗ cũng bị vẽ ra một bộ tranh khỏa thân mà thôi. Không phải Đỗ Tiệm Vũ muốn nổi tiếng sao? Cô sẽ cho gã ta thật nổi tiếng, tốt nhất là tiếng xấu cả đời, cho dù sau này gã có trở lại thì cũng sẽ không thoát khỏi bóng đen của những điều này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-219-1.html.]

Buổi chiều, lúc Mục Kiêu bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, anh ăn mặc phong lưu hào phóng, lúc rời đi là một bộ dạng nhân mô cẩu dạng* (Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó). Bách Hợp đang chuẩn bị về phòng để tiếp tục vẽ thì Đỗ Tiệm Vũ lại gọi điện thoại đến.

Mấy ngày liên tiếp gã không hoàn thành yêu cầu của Phương Xảo Tâm khiến cho cô ta hết sức bất mãn. Đỗ Tiệm Vũ tự nhận mình là người có tài nhưng chỉ bởi nhà nghèo quá nên chặn đứng bước chân của mình mà thôi. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đem cơ hội đặt trước mặt gã, gã nhất định phải quý trọng. Vì vậy, mặc dù trong lòng có chút nóng nảy nhưng hiện nay yêu cầu của Phương Xảo Tâm chỉ có một đó chính là hẹn Tần Bách Hợp ra ngoài mà thôi. Đỗ Tiệm Vũ vừa sợ Phương Xảo Tâm đổi ý, lại sợ tiền đồ của mình vì vậy mà bị hủy trong tay Bách Hợp vì vậy liền không để ý Phương Xảo Tâm muốn hẹn Bách Hợp ra ngoài làm gì đã đồng ý ngay.

Lúc gã gọi điện thoại tới Bách Hợp còn chưa lên lầu, quản gia liền đưa điện thoại đến bên tai cô. Bách Hợp vừa nghe đến giọng nói của Đỗ Tiệm Vũ thì mặt đã đen lại: “Đỗ Tiệm Vũ, anh thật là âm hồn không tan mà”

“Tiểu Hợp, rốt cuộc anh đã làm sai ở đâu thì em hãy nói ra đi. Anh rất cần em, anh nhớ em. Anh thừa nhận là anh yêu em, anh đã yêu người phụ nữ vô tình vô nghĩa này rồi”. Lúc Đỗ Tiệm Vũ nói ra lời này có chút bộ dạng ủ rũ cúi đầu, lạc giọng gào xong những lời này thì thật giống như đã khốn khổ vì tình đến không có cách nào quay lại vậy. Bách Hợp giống như nghe được tiếng khóc, khóe miệng không khỏi liền co quắp. Cô thật không có thời gian dây dưa với Đỗ Tiệm Vũ, dù sao rất nhanh anh sẽ biến mất khỏi trước mặt mình, bực bội với loại người này thật sự là một chuyện không có ý nghĩa.

Bách Hợp liền ngắt điện thoại, mới vừa lên lầu, mới khoảng nửa tiếng sau thì dưới lầu liền truyền đến tiếng chuông báo động. Toàn bộ hệ thống an ninh trong nhà họ Mục đều hoạt động. Cô đang ở trong phòng vẽ vẽ bùa, mới vừa cất một tấm định thân phù vừa vẽ xong vào trong túi mang theo bên mình thì có người vòng đến phía sau lưng, một tấm giẻ không biết dính thứ gì được nhét vào trong miệng cô, trong lòng Bách Hợp vừa định chửi mắng thì con mắt đảo một cái đã nhanh chóng ngất đi.

Khi tỉnh lại, tiếng động xung quanh đinh tai nhức óc, cô giống như bị người khác vác trên vai, bả vai húc vào dạ dày của cô khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.  Âm nhạc chấn động bốn phía khiến cho tim của cô đập nhanh hơn một chút, đang lúc mơ hồ thì cửa bị mở ra, cô bị vác vào trong nhà vượt qua một đám hộ vệ áo đen, lúc này người vác cô mới ném cô xuống đất. Cô bị ngã trên đất, đụng phải một cái tủ kính đau đến mức cả người co quắp, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Loading...