Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 212: Nữ vương và tiểu bạch hoa 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:12:52
Lượt xem: 5
ách Hợp lần nữa trở lại tinh không, Lý Duyên Tỷ đã sớm ở phía sau cô, khi gặp khẽ gật đầu với cô một cái: “Nhiệm vụ hoàn thành”
Lần làm nhiệm vụ này không biết do Lý Duyên Tỷ cảm giác sai hay do Bách Hợp thay đổi thấy cô không giống như trước kia, làm việc quyết đoán hơn, phảng phất có chút ngoan quyết mà trước kia không có. Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, thấy cô nhẹ nhàng cúi đầu cười, sau nhiều lần trải qua nhiệm vụ thì khí chất đã lắng đọng xuống khiến cho lòng người thoải mái.
“Hồ Tam Nương rất hài lòng, muốn đưa cho cô một điểm giá trị thuộc tính, cô muốn cộng thêm hai điểm này vào đâu?” Lý Duyên Tỷ nhìn cô chỉ yên lặng mỉm cười, giữa hai đầu chân mày có thêm vài phần kiên định, cố nén lại việc muốn hỏi vì sao cô thay đổi, ngược lại nói đến chính sự. Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: “Tôi muốn thêm vào tinh thần.”
Cũng đã sớm đoán được câu trả lời như vậy nên Lý Duyên Tỷ gật đầu, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên trong tinh không đã xuất hiện màn sáng:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 65 (max 100 điểm)
Dung mạo: 65 (max 100 điểm)
Thể lực: 62 (max điểm 100)
Võ lực: 33 (max điểm 100)
Tinh thần: 23 (max điểm 100)
Danh vọng: 17 (max điểm 100)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-212-nu-vuong-va-tieu-bach-hoa-1.html.]
Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 35 (max điểm 100)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh Nữ, Trái tim của thiên sứ, Hứa hẹn của Long Vương, Sự quyến rũ của Hồ ly.
Mặc dù thời điểm hoàn thành nhiệm vụ cô cũng đã đoán được hoàn thành nhiệm vụ lần này mình có thể sẽ nhận được điều tốt nhưng dù sao đó cũng chỉ là phỏng đoán của mình. Bây giờ Bách Hợp thật sự thấy tại phần sưu tập đã có thêm Sự quyến rũ của Hồ ly, không tự chủ được bên khóe miệng lộ ra một chút nụ cười.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể một lần nữa tiến vào thế giới đó hay không?” Bách Hợp cắn cắn đôi môi, trong lúc bất chợt mở miệng hỏi một câu. Lúc đầu Lý Yến Tu vừa là thầy vừa là bạn c.h.ế.t ở trước mặt cô khiến cô không dám nghĩ đến một cảnh tượng như vậy. Nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô không nhịn được hỏi ra một vấn đề như vậy. Biểu cảm trên mặt Lý Duyên Tỷ ngưng lại, nhìn cô một cái giống như hiểu cô muốn nói đến điều gì, mắt lộ ra tia sáng nhàn nhạt nhưng ngay sau đó mí mắt đã cụp xuống, chặn lại suy nghĩ trong mắt. Lời nói lãnh đạm lại chứa đựng một chút kiên định cổ quái:
“Biết rồi, chỉ cần cô có thực lực nhất định.”
Khuôn mặt Bách Hợp thoáng cái đã sáng bừng lên, lời của Lý Duyên Tỷ phảng phất cho cô một chút hy vọng và cơ hội, làm cho cô đối với nhiệm vụ không ngừng dường như lại có thêm một chút kiên trì. Hai tay cô nắm thật chặt, lưng thẳng tắp: “Tôi muốn một lần nữa tiến vào nhiệm vụ.”
Nhất định cô sẽ kiên trì đến ngày đó, muốn hoàn thành tiếc nuối của mình.
Đầu óc choáng váng, khó khăn lắm Bách Hợp mới mở mắt ra được thì lại cảm giác đau cả người. Cô khó khăn nhúc nhích cơ thể của mình thấy mỗi một chút trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau, nhất là giữa hai chân, vừa động nhẹ một cái đã làm cho cô không nhịn được mà hít vào một hơi. Trên người cô không một mảnh vải, toàn thân đầy vết bầm xanh tím, lúc này đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng toàn màu trắng kiểu phương tây, chăn vứt bừa bộn, quần áo cũng bị ném trên đất.
Bách Hợp cố gắng nén cảm giác thân thể không thoải mái xuống đất lấy chăn che lại thân thể, tấm thảm nhung mềm mại màu trắng làm cho dù chân cô không dẫm lên phía trên cũng có thể cảm nhận được xúc cảm hết sức thoải mái. Cô còn chưa nhặt được quần áo để mặc vào thì cửa phòng bất chợt bị mở ra, một bóng dáng cao lớn rắn chắc đang từ bên trong đi ra ngoài, mái tóc đen rủ xuống, vẫn còn những giọt nước chảy theo cái cằm kiên nghị, dọc theo yết hầu khêu gợi chảy xuống bên dưới lồng n.g.ự.c cường tráng, khỏe mạnh, mái tóc quăn mau đen mềm mại đã cản ánh mắt của hắn. Không thấy rõ mặt mũi của người này, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng trắng nhạt, khuôn cằm nhọn.
Hắn cũng không có mặc quần áo, nửa người trên trần trụi, chỗ dưới bụng dùng khăn tắm quấn lại, lúc đi ra ngoài đôi dép vốn đi trên chân bị hắn ném sang một bên, hai chân trần trụi liền đi tới phía Bách Hợp.
Trên người đàn ông này mang theo cảm giác biếng nhác và khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Trong lúc hắn đi lại, khăn tắm quấn không chắc loáng thoáng có thể thấy được hai chân thon dài có lực, mang theo sự gợi cảm như có như không, hết sức trêu chọc người.
“Tần Bách Hợp, nhẫn nại của tôi cũng có hạn, cô tốt nhất an phận một chút, đừng tưởng vợ của tôi chỉ có thể là cô. Một họa sĩ nghèo mà cô cũng để ý. Lúc đầu nhà họ Tần sinh cô, chẳng lẽ đôi mắt mù bẩm sinh của cô do lang băm chữa?”. Người đàn ông đó từ trên cao nhìn xuống ngó chừng Bách Hợp, mượn ánh đèn yếu ớt bên trong nhà, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt như mắt diều hâu, trong mắt ẩn dấu mùi m.á.u tanh, phảng phất nếu như Bách Hợp nói sai thì hắn sẽ không nói hai lời đưa tay bóp c.h.ế.t cô.