Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 153.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:20:49
Lượt xem: 14
Không biết ơn ân nhân liền thôi, tất nhiên không có khả năng động thủ với nàng ấy.
Thần sắc Trương Vô Kỵ hiện lên vài phần xấu hổ, hơi áy náy nhìn Ân Thiên Chính, rồi im lặng quỳ xuống đất. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Bách Hợp đều xem nàng thành tiền bối đã mai danh ẩn tích trong giang hồ, chứng kiến Trương Vô Kỵ quỳ xuống, mọi người cũng đều nhận định Bách Hợp xứng với danh xưng ân sư thụ nghiệp này, bởi vậy cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Phạm Diêu bị phế võ công nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên biết rõ Trương Vô Kỵ hẳn đã kinh sợ không dám lại động thủ với Bách Hợp nữa. Võ công của Bách Hợp, chính lão ta đã tự mình thử qua, chính mình tuyệt đối không thể là địch thủ của nàng ta, đã có một nhân vật xuất thế ngang trời như vậy, ngăn chặn Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ gắt gao, khiến cho hắn ta không dám động thủ lần nữa, trong Minh giáo thì Vi Nhất Tiếu đã chết, tuổi tác Bạch Mi Ưng Vương đã cao, Tạ Tốn thì mù hai mắt hôm nay còn ôm cái đao cùn kia trốn lên hoang đảo, Tử Sam Long Vương mà lúc trước chính mình ngưỡng mộ thì hiện nay không thấy bóng dáng, Minh giáo chia năm xẻ bảy, mắt thấy đại sự có thể thành, lại xuất hiện một Trình Giảo Kim như vậy, cho nên sắp thành lại bại.
Phạm Diêu suýt nữa phun ra một ngụm m.á.u tươi, mà tất cả chuyện này đều bắt đầu từ chỉ vì chính mình nghĩ ra một chủ ý mượn đao g.i.ế.c người mà thôi. Lại không nghĩ tới cây đao này lại cũng sẽ cắn ngược lại chính mình một cái. Lúc này không những không thể cắt người khác, mà ngược lại còn hại thảm chính mình.
Cả đời lão ta chính là sống vì Minh giáo, từ bỏ bề ngoài tuấn mỹ quang vinh, giả câm giả điếc nhiều năm, lúc này ngẫm lại đều là vì cái gì? Hôm nay Bách Hợp phá hủy hy vọng trong lòng lão ta, mắt thấy sau khi Dương Đỉnh Thiên qua đời Minh giáo lại có khả năng trở lại trong tầm mắt thế nhân một lần nữa, nhưng chỉ vì một cái ngoài ý muốn mà thất bại, Phạm Diêu nghĩ đến từng ấy năm, chính mình hy sinh nhiều như vậy, lại đổi lấy cũng chỉ là kết quả này mà thôi, nơi nào còn có thể chịu được nữa, than thở một tiếng: “Ý trời trêu người!” Liền lấy một con d.a.o găm ở bên hông ra, không chút do dự đ.â.m vào trái tim.
“Phạm hữu sứ.” Đám người Trương Vô Kỵ kinh hô một tiếng, Dương Tiêu đã bị Diệt Tuyệt truy đuổi đánh đến đến dần dần không có sức hoàn thủ lúc này cũng không nhịn được hô một câu, Diệt Tuyệt có nội lực thâm hậu, tuy nói ở trong Vạn An tự đã tuyệt thực nhiều ngày, lại trúng Thập Hương Nhuyễn cân tán, vừa nãy uống thuốc giải mới khôi phục bốn năm phần nội lực, nhưng lúc này tư thái của bà ấy đã hoàn toàn dốc hết sức liều mạng với Dương Tiêu. Cho nên Dương Tiêu cũng dần dần cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, lại thấy Phạm Diêu tự vẫn. Trong lòng giật mình, động tác cũng dừng lại một chút, ngay lúc này Diệt Tuyệt liền tấn công, một chưởng liền nện thẳng lên lưng Dương Tiêu.
Dương Tiêu phun ra một ngụm m.á.u tươi, lúc lão ta niên thiếu khí thịnh từng sử dụng Càn Khôn Đại Na Di từ trong tay Cô Hồng Tử đoạt được Ỷ Thiên kiếm, sau đó lại cho rằng Ỷ Thiên kiếm chỉ là đống sắt vụn nên lão ta không thèm, cuối cùng chọc cho Cô Hồng Tử bị tức chết, thù này cuối cùng đã qua nhiều năm, cho đến hôm nay mới báo. Một chưởng vỗ ra, hận ý trong lòng Diệt Tuyệt đã tiêu hơn phân nửa, cơn tức này chặn trong lòng bà nhiều năm, sau đó lại bởi vì Dương Tiêu câu dẫn Kỷ Hiểu Phù, khiến cho bà càng oán hận người trong Minh giáo hơn, lúc này Dương Tiêu bị bà đánh một chưởng, tình thù qua lại cũng coi như đã tiêu hơn phân nửa, vốn nội lực của bà mới vừa khôi phục thôi, lúc này cộng thêm thân thể tuyệt thực nhiều ngày đã sớm không chịu đựng nổi, nên sau khi đánh ra một chưởng, Dương Tiêu tự nhiên lảo đảo ngã ra trước, nhưng Diệt Tuyệt cũng ngã ngồi xuống đất theo, toàn bộ nữ đệ tử của phái Nga Mi chạy đến vây quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-153-1.html.]
“Người trong Minh giáo chính tà khó phân, hôm nay Phạm Diêu và Vi Nhất Tiếu đã chết, những người còn lại liền tự mình suy tính, nếu muốn chủ động đến tìm ta trả thù, thì ta cũng sẽ không nương tay.” Chỉ cần tiêu diệt đầu lĩnh, thì tất nhiên đám người còn lại khó thành châu báu, Bách Hợp nói xong lời này đang muốn chuồn đi, thì Tiểu Chiêu đã vươn tay kéo nàng lại: “Bách Hợp cô nương cũng họ Hàn sao? Gia phụ trùng hợp đúng là họ Hàn, không biết trong đó có liên quan hay không?”
Tiểu Chiêu không hiểu sao liền cảm thấy Bách Hợp vô cùng thân thiết, lúc này thấy Bách Hợp muốn chạy, vừa muốn nói chuyện với nàng ấy lại sợ nàng ấy chạy mất, nên vội vàng kéo nàng ấy lại, hỏi hai câu, chỉ thấy Bách Hợp lắc đầu không ngừng, ngay tại lúc còn muốn nói gì nữa, thì đã thấy Bách Hợp vừa nãy vẫn còn thần thái vô cùng trấn định lúc này liền giật tay áo chạy mất, nàng giậm chân, nhìn Trương Vô Kỵ đang quỳ trên đất, lại nhìn người trong Minh giáo một cái, không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Có lẽ Bách Hợp cô nương và gia phụ có sâu xa, sau này Giáo chủ bảo trọng nhiều hơn, Tiểu Chiêu không thể hầu hạ bên cạnh ngài nữa.” Lúc này Tiểu Chiêu chỉ thầm nghĩ đuổi theo, nàng cũng bất chấp hậu quả rằng mình nói ra lời này có khả năng sẽ bại lộ thân phận, vừa mới nói xong, lúc Trương Vô Kỵ đầy bụng nghi vấn còn muốn giữ chặt nàng hỏi lại, thì Tiểu Chiêu đã không kiên nhẫn, thấy thân ảnh Bách Hợp đã càng chạy càng xa, cắn răng: “Bên người Giáo chủ có Chu cô nương, có Quận chúa, người người đều xinh đẹp như hoa, Tiểu Chiêu chỉ là một nha đầu, sau này chúc Giáo chủ và phu nhân tương lai trăm năm hảo hợp.”
“Ta đã không phải là Giáo chủ nữa rồi…” Vẻ mặt Trương Vô Kỵ ưu thương nói ra lời này, vốn còn muốn nói gì đó nữa, thì đã thấy Tiểu Chiêu giật tay áo của nàng ấy lại, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Bách Hợp mất hút.
“…” Vốn hắn đã bị đau thương đầy mình, nhưng bởi vì Tiểu Chiêu rời đi không chút lưu tình, trong lòng Trương Vô Kỵ liền như bị thiếu một khối, trước kia hắn thương yêu nha đầu vẫn luôn canh giữ bên mình này, giống như đã quen với sự có mặt của nàng ấy, lúc này Tiểu Chiêu vừa đi, hắn mới cảm thấy hơi là lạ, nhưng Tiểu Chiêu còn chưa nói với hắn xong liền đi mất, thật sự đã khiến cho Trương Vô Kỵ có chút không ngẩng đầu lên được ở trước mặt mọi người.
Kết cục, Dương Tiêu bị thương cực kỳ nặng, ý định của Minh giáo tất nhiên thất bại, người không phải Trương Vô Kỵ cứu, Lục Đại phái tất nhiên không có khả năng cảm kích Minh giáo đến rơi nước mắt như trong vở kịch gốc nữa, mà ngược lại bởi vì Bách Hợp trong lúc vô tình nói ra bí mật trong Đồ Long đao, giờ đây Đồ Long đao chỉ là một cây đao tốt sắc bén hơn một chút mà thôi, cũng không còn đáng giá để mọi người truy tìm nữa, nhưng cuối cùng nghĩ đến lúc Tạ Tốn đoạt đao đã g.i.ế.c người, thì trong lòng mọi người liền bốc lên căm hận ngút trời, nên ngược lại càng hận Minh giáo hơn.
Sau khi Bách Hợp nghe được thù hận giữa Lục Đại phái và Minh giáo càng kết càng sâu, Trương Vô Kỵ thì đã mất đi linh hồn, cuối cùng Minh giáo vẫn phải lui về Ba Tư, chỉ là vận số của Nguyên triều vẫn là đã tận, dù đã không còn Minh giáo, nhưng vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người Hán dựng cờ khởi nghĩa. Rất nhanh, lúc thay đổi triều đại, nghe nói trong giang hồ, Triệu Mẫn vẫn là đã cùng Trương Vô Kỵ quy ẩn, Chu Chỉ Nhược thì tiếp nhận chức Chưởng môn phái Nga Mi, cũng không biết cuối cùng Diệt Tuyệt đã thuyết phục nàng ấy như thế nào. Nhưng tất cả những chuyện này đã không còn liên quan đến Bách Hợp nữa.
Nàng bị Tiểu Chiêu đuổi theo đến nỗi không ngừng nghỉ được, tuy võ công của Tiểu Chiêu không bằng Bách Hợp, nhưng lại tinh thông mọi thứ như Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái thì lại càng là sở trường, bản lĩnh như vậy dùng để đuổi theo người thì tất nhiên dư sức, mỗi lần Bách Hợp một chỗ thì cũng sẽ bị nàng ấy bắt được, nàng ấy ngây thơ đơn thuần, có khả năng cũng không biết cái loại cảm giác muốn thân cận với Bách Hợp của nàng ấy là cái gì, nên bởi vậy đuổi theo Bách Hợp cũng chỉ là dùng tỷ muội tương xứng, trong lòng Bách Hợp thì lại có quỷ, nên lúc đầu còn hơi sợ hãi, nhưng sau khi nhận thấy thật sự không trốn tránh được, thì ngược lại liền nhận mệnh, cũng không chạy trốn nữa, Tiểu Chiêu thích đi cùng thì liền cho nàng ấy đi cùng đi, cũng may tính tình Tiểu Chiêu dịu dàng ngoan ngoãn, thường xuyên chăm sóc nàng thỏa đáng, tuy ở một phương diện khác thoạt nhìn có chút giống Lam Dụ, nhưng nàng lại không kiên quyết như Lam Dụ được, nàng ấy chỉ cần đi theo bên người Bách Hợp thì cũng đã thỏa mãn rồi, cuối cùng Bách Hợp cũng đã c.h.ế.t tâm, hai người kết bạn với nhau, thỉnh thoảng nàng lại ngẫu nhiên thỉnh giáo Tiểu Chiêu Thuật Ngũ Hành Bát Quái. Cứ như vậy liền bắt cóc Thánh nữ Minh giáo thống nhất Ba Tư tương lai.