Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 132: Ở trong bệnh viện tâm thần (12)

Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:46:31
Lượt xem: 12

Có lẽ là coi toàn bộ những người trước mặt thành người chết, cho nên lúc nói chuyện Dương Diệc Nho cũng không có ý định giấu giếm gì, thực lực của gã vô cùng cường đại, từ trong lời đàm tiếu của Dương Diệc Phong liền bị gã g.i.ế.c chết, là có thể nhìn ra được trước kia hắn là thư ký bên người Dương Thiên Thành, chủ quản tất cả mọi chuyện liên quan đến đại trạch nhà họ Dương, ỷ vào công việc này, chắc gã đã hạ cổ tất cả mọi người trong nhà họ Dương, đối với gã mà nói, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nói không chừng chỉ cần hắn búng ngón tay, người nhà họ Dương c.h.ế.t sạch sẽ đã đành, lại còn không cần tốn nhiều sức.

Ngoại trừ chuyện Bách Hợp cùng đám người tâm thần lão Lưu đột nhiên xuất hiện là việc ngoài ý muốn ra, kế hoạch của Dương Diệc Nho có thể nói là nước chảy không lọt.

Dùng cổ g.i.ế.c người quả thực là khiến cho cảnh sát hiện đại không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, g.i.ế.c người xong gã còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vậy mà Dương Thiên Thành lại có thể chọc vào nhân vật nguy hiểm như vậy. Bề ngoài Bách Hợp vẫn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại lệ rơi đầy mặt.

“Trọng sinh gì…” Nhiệm vụ lần này không chỉ có đối thủ biết dùng cổ độc, còn đột nhiên xuất hiện một người trọng sinh phá rối đội hình. Về chuyện sao Dương Tĩnh Dung lại trọng sinh, hay là sau khi trọng sinh ả có mục đích đích gì, cô cũng chẳng cần phải quan tâm, dù sao Dương Tĩnh Dung cũng đã c.h.ế.t ở dưới tay cô, nếu như Dương Tĩnh Dung đã c.h.ế.t rồi, bất kể ả đã từng làm gì, hoặc có ý định gì, trước kia bị ám hại như nào đều không liên quan đến mình nữa.

Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp, vẻ mặt quyến rũ: “Tiểu Hợp thấy thế nào? Cô có nguyện ý ở cùng tôi, mai táng nhà họ Dương, rồi cùng tiến vào kỷ nguyên mới không?”

Gã vừa dứt lời, lão Lưu mặt vẫn còn hơi tái nhợt đã không nhịn được mà cười phá lên:

“A ha ha ha, Thánh chủ. So với chúng ta, người này còn điên hơn kìa. Tới giờ uống thuốc rồi!” Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền hừ lạnh một tiếng, thân hình cao gầy nhanh như tia chớp, mọi người chỉ vừa chớp mắt một cái đã thấy hắn xuất hiện ở bên cạnh lão Lưu: “Nói lại lần nữa?”

“Để giữ gìn hòa bình và thế giới, phần tử phản động như mày đều đáng chết!” Lão Lưu ưỡn ngực, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, chỉ là tay cô ta không ngừng lôi ra một đống chai lọ bình thuốc ở sau eo. Sau khi lấy được liền mở ra dốc vào trong miệng, từ hành động như vậy có thể thấy được lão Lưu có chút khẩn trương, trong lòng Bách Hợp căng thẳng, thầm mắng một tiếng “ngu ngốc”. Rõ ràng Dương Diệc Nho là một nhân vật nguy hiểm, lúc này lão Lưu lại đi chọc giận hắn, đang muốn mở miệng chửi, lão Lưu lại giơ tay lên nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-132-o-trong-benh-vien-tam-than-12.html.]

“Thánh Chiến Đoàn…” Còn chưa dứt lời, Dương Diệc Nho đã áp lòng bàn tay hắn lên mu bàn tay của cô ta, một tiếng “bùm” nhỏ vang lên. Sắc mặt tái nhợt của lão Lưu trong nháy mắt như không còn chút m.á.u nào, khóe miệng cô ta còn mang theo ý cười. Cả người ngã xuống đất, trong miệng còn một ít thuốc chưa kịp nhai nuốt cũng bị phun ra, rơi vãi bên khóe miệng cô ta, bên cạnh màu da trắng bệnh thoạt nhìn rất kỳ dị.

“Đứng dậy đi lão Lưu, đồ khốn nạn này.” Lão Tiền cười khan hai tiếng, đồng thời đưa chân muốn đá vào người lão Lưu, bọn họ cùng vào bệnh viện đã nhiều năm rồi, đám người bệnh này không có công việc, không có người yêu, người nhà bọn họ gần như đã bỏ rơi bọn họ, trong bệnh viện cũng không có gì thuộc về riêng họ, ánh mắt của y bác sĩ nhìn bọn họ đều mang theo sự e ngại cùng cảm giác qua loa, trại an dưỡng tư nhân mặc dù xa hoa nhưng một chút tình người cũng không có. Về sau, thứ bọn họ có được cũng chỉ là tình cảm chung sống với nhau sau nhiều năm mà thôi. Thường ngày tuy bọn họ cũng đánh nhau, mắng chửi ầm ỹ, nhưng bọn họ lại rất quan tâm tới đối phương.

Lúc Bách Hợp đang thầm nghĩ như vậy thì cô chợt thấy trên mặt Lão Tiền chảy ra hai hàng nước mắt, trong lòng cô đau xót, đang cảm kích định nói gì đó thì lão Tiền đã không nhịn được mà ngẩng đầu cười:

“Ha ha ha, Lão Lưu c.h.ế.t rồi! Từ nay về sau tao chính là Đại đội trưởng!”

“…” Lúc này Bách Hợp đang muốn đưa tay bóp c.h.ế.t lão, lão Tiền lại móc ra chiếc chìa khóa không biết nhặt được ở đâu, ném về phía Dương Diệc Nho, đồng thời cũng nhổ nước bọt về phía hắn. Lão cúi đầu muốn ôm thân thể lão Lưu, Dương Diệc Nho bắt được chiếc chìa khóa, lại giơ chân đạp ở trên lưng lão.

Lão Tiền ho hai tiếng, cúi đầu muốn gọi lão Lưu dậy, m.á.u lại không ngừng tuôn ra từ khóe miệng lão, thay vì ôm lấy bộ n.g.ự.c đã bị chấn thương nặng của lão, giọt m.á.u kia rơi trên mặt lão Lưu, lão lại run rẩy đưa tay lau vết m.á.u trên mặt lão Lưu.

“Dương Diệc Nho.” Ánh mắt Bách Hợp lập tức trầm xuống, người bệnh tâm thần không phải không có tình cảm, chẳng qua là trong đầu bọn họ như có một cánh cửa nào đấy vị khóa lại, chìa khóa lại mất nên không thể mở ra cánh cửa đó mà thôi, bọn họ là một người hoàn chỉnh, nhất là so với đám người vàng đỏ nhọ lòng son, bọn họ còn đáng yêu hơn nhiều! Bọn họ đáng yêu hơn một đám người gọi là anh em kết nghĩa của nhà họ Dương, quan trọng hơn, bọn họ đều xuống núi vì Bách Hợp. Giờ đây bởi vì công việc của cô mà lão Lưu lão Tiền liên tục xảy ra chuyện, trong lòng Bách Hợp xông lên cảm giác phẫn nộ, tuy biết mình không phải là đối thủ của Dương Diệc Nho, nhưng cô vẫn không kiềm được mà xông tới Dương Diệc Nho.

 

Loading...