Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 130: Ở trong bệnh viện tâm thần (10)

Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:45:35
Lượt xem: 14

Nghe nói như thế thì mỗi người ở trong phòng có những biểu mặt khác nhau, Dương Diệc Minh mặt tái nhợt, bờ môi giật giật không nói ra tiếng.

“Được rồi, hiện tại tiểu thư Dương Tịnh Dung, có thể thể nói cho tôi biết số cổ chỉ đỏ này ở đâu ra?” Bách Hợp nhìn thiếu nữ cô quạnh này rồi lôi đám côn trùng trên tay ra quơ quơ trước mắt, khiến cho mọi người xanh cả mặt. Dương Tịnh Dung lại đột nhiên cười cười: “Tiểu Hợp, thế mà cô cũng biết chỉ cô, cô học ở đâu?”

Lời này khiến mọi người sợ hãi mà ngay cả Dương Tĩnh Như cũng quay đầu nhìn chằm vào cô ta rồi vô ý thức nói: “Dung Dung…”

“Tôi xem thiên tượng được cao nhân truyền thụ, đừng có nói vớ vẩn nữa, muốn chiếm gia sản nhà họ Dương cho nên mới hạ độc bố?” Bách Hợp thấy cô ta không hề sợ hãi thì cũng cười cười, chỉ cổ có vẻ đáng sợ nhưng nếu biết rõ nhược điểm của nó thì muốn đối phó cũng không khó, bởi thế cô đi đến chỗ bàn lấy một cái cốc không cho chỉ cổ vào, lấy bình đựng ít nước sôi đổ vào cốc thì thấy chỉ cổ hòa tan thành từng đoạn màu trắng rồi cô đổ nước ấm ra tráng tay cho đến khi bàn tay trắng nõn không còn dấu vết cổ trùng nữa, cô quay đầu cười với Dương Tịnh Dung.

“Cô muốn chiếm nhà họ Dương?”

“Không có khả năng.” Dương Diệc Minh thấy những côn trùng kia đã biến mất thì lại to gan lên, run rẩy bò dậy ê chề nói: “Dung Dung hiền lành như thế sao cô ấy có thể làm ra những chuyện như thế được.”

Trong trái tim Bách Hợp truyền đến cảm giác đau đớn bi thương, khiến cô rất khó chịu.

“Anh Diệc Nho, giờ bọn họ đã phát hiện ra, chúng ta nên làm thế nào?” Vừa mới làm bộ nhu nhược quạnh quẽ thế mà Dương Tịnh Dung đã ngẩng cao đầu, cười dí dỏm, nhưng vừa nói xong thì sắc mặt mọi người đều thay đổi, mọi người ở đây không ngu làm sao không hiểu Dương Tịnh Nhu nói cái gì,khối bánh nướng nhà họ Dương ai cũng muốn chiếm nhưng ông già Dương Thiên Thành rất giảo hoạt, ông đã từng nói người thừa kế đầu tiên là con gái ruột Bách Hợp, nếu Bách Hợp có chuyện gì xảy ra hoặc mất mạng thì tất cả tài sản nhà họ Dương đều tặng cho tổ chức từ thiện.

Cũng bởi thế nên Bách Hợp mới không bị giết, an toàn mà sống, bởi bì Dương Thiên Thành đã thêm vào bản di chúc, sau này sẽ không thể thay đổi vì bất cứ cái gì, cuối cùng Dương Bách Hợp không c.h.ế.t nhưng lại bị đưa vào trại tâm thần. Có lẽ sau khi cô ấy bị bệnh thì đã không có quyền tự chủ, cô ấy là người mê hồ chỉ cần có ai đứng ra chăm sóc cô thì có thể tiếp nhận tài sản khổng lồ của nhà họ Dương. Mà Dương Bách Hợp ở trong bệnh viện tốt hay xấu thì ai quan tâm chứ? Chỉ cần cô ấy không c.h.ế.t thì có thể bảo chứng người ta vận dụng tài sản nhà họ Dương, cho dù cô điên đến mức nào cũng không sao, càng có lợi với người khác.

Ôi lạy thần, quá lợi hại.

Nhưng Bách Hợp nghĩ tới hung thủ sau lưng, cô nghĩ tới Dương Diệc Minh, cũng nghĩ tới qua Dương Diệc Triết, càng có thể là Dương Diệc Phong nhưng duy chỉ Dương Diệc Nho là cô không có nghĩ qua.

Tuy nói sản nghiệp nhà họ Dương khổng lồ nhưng Dương Diệc Nho thoạt nhìn không phải là người tham tiền trọng tài, nhìn hắn rất bản lĩnh không cần người khác giúp đỡ, nếu hắn muốn cái này thì hắn có thể cưới Dương Bách Hợp một cách quang minh chính đại, nếu như hắn có dã tâm muốn cho cô gái trẻ như Dương Bách Hợp yêu hắn là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng mà hắn không có làm thế.

Bách Hợp đã trầm mặc xuống, quay đầu nhìn người trẻ tuổi đưa d.a.o găm cho mình, lúc này thấy hắn đang nở nụ cười đẩy kính mắt, trên mặt nở nụ cười như tắm gió xuân, khác với loại dịu dàng của Dương Diệc Minh. Dương Diệc Minh cười thì khiến cho người ta cảm thấy hắn là người tốt dịu dàng còn Dương Diệc Nho cười rộ lên thì khiến cho người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng, nhất là trong tình huống này mà hắn có thể cười thì càng hiện ra cảm giác âm trầm.

“Theo như ý hợp tác của Dương tiểu thư hóa ra là mấy con côn trùng kia thì đúng khiến người khác giật mình.”Dương Diệc Nho không có ý phản bác lời Dương Tịnh Dung nói, hắn chỉ mỉm cười nhìn cái chén đựng nước hồng hồng kia, trên mặt hiện lên sự khán phục, “Thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, có rất nhiều đồ đạc đều đáng giá ta đi thăm dò.”

“Lão Nhị..” Dương Diệc Phong không vui gọi một tiếng, hắn vừa nói xong thì Dương Diệc Nho nhìn hắn, Dương Diệc Phong chỉ cẩm thấy sát khí đập vào mặt khiến hắn vô ý thức lùi lại hai bước rút cục không nói ra lời.

“Được rồi, trò cười này tôi đã chơi chán rồi, Tiểu Hợp, vừa rồi em dùng phương pháp rất thần kỳ, có thể dạy cho tôi không? Dương Diệc Nho không nhìn Dương Diệc Phong nữa, rồi từ từ đi tới chỗ Bách Hợp, lão Lưu và Hầu tử lẻn tới bên người Bách Hợp nói khẽ: “Bách Hợp, người đàn ông nay rất nguy hiểm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-130-o-trong-benh-vien-tam-than-10.html.]

Cô cũng không ngốc cũng thấy có chỗ nào không đúng, Bách Hợp giơ tay đánh vào gánh cô ta “Vậy thì tránh xa ra.”

Dương Diệc Nho thực rất nguy hiểm, lúc này trên người hắn tuôn ra khí thế giống như muốn buông hết khí thế đã giấu kín trong quá khứ, khiến trong phòng hết sức khẩn trương.

“Có thể dạy cho tôi không?” Dương Diệc Nho lại hỏi, nhíu mày không vui, hai tay hắn mở ra, trong lòng bàn tay lấy mắt thường có thể nhìn thấy được có một lốc xoáy nhỏ tốc độ rất nhanh, hắn đứng cạch giường, ga giường giống như chuyển động dần dần, nếu như hắn là người luyện võ có nội lực thì Bách Hợp cảm thấy nhiệm vụ này không thể hoàn thành rồi.

“Không thể.” Tuy nói nhiệm vụ có thể không hoàn thành nhưng Bách Hợp vẫn từ chối Dương Diệc Nho, nếu cô dạy người khác thì kỹ năng của mình sẽ biến mất, huống chi tính mạng của những người này chỉ có một nhưng với cô thì nói tính mạng kết khúc ở đây chỉ là bắt đầu ở chỗ khác mà thôi bởi vậy cô không sợ, chỉ phân phó bọn lão Lưu.

“Chạy đi, chạy càng xa càng tốt, về sau sống như người thường.” Có thể là di ngôn cuối cùng của cô nên bọn lão Lưu đều buồn rầu, do dự rồi nói: “ Yêu cầu này quá khó khăn. Có thể đổi cái khác không?”

“…” Nếu không phải giời đang nguy hiểm thì Bách Hợp rất muốn đập bọn này một trận, cô trừng mắt nhìn họ rồi quát lên “Đi ra ngoài.”

Đám người bệnh này tuy tâm tư đơn thuần nhưng do bọn họ tập võ ít quá, Dương Diệc Nho là nhân vật hung ác tu luyện hơn mười năm nên bọn họ không phải là đối thủ của người này.

Bách Hợp vừa nói xong thì Dương Diệc Nho đã mỉm cười, chẳng biết từ lúc nào Dương Tịnh Như đã đến bên cửa sổ khóa cửa lại.

“Bách Hợp, cô đừng nghĩ quá đơn giản, tôi cùng anh Diệc Nho cũng không như mọi người nghĩ chỉ muốn tài sản nhà họ Dương đâu.” Trên mặt cô ta lộ ra thần sắc khinh miệt tài sản là thá gì, như là thần linh cao cao tại thượng đang nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới mắt đất, Dương Diệc Minh nhìn thấy Dương Tịnh Như lạnh lùng trong trẻo thì không khỏi ngẩn ngơ “Dung Dung…”

“Các người đều phải c.h.ế.t cả anh Minh.”Dương Tịnh Dung quấn lấy tóc trơn mượt của mình nhìn rất ngây thơ đáng yêu, lúc cười rộ lên như cành hoa sen mê người.

Người nhà họ Dương không hiểu ý cô ta nói, tất cả đều hoang mang nhưng Bách Hợp lại thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn luôn nghĩ mãi mà không rõ nội dung còn thiếu trong kịch tình kia là cái gì, lúc này thấy Dương Diệc Nho lộ ra chân diện mục, thấy Dương Tịnh Như nói muốn cô c.h.ế.t thì có thể đoán ra phía sau đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như có không cô ngoài ý muốn làm rối thì bất kể nguyên chủ Dương Bách Hợp cũng tốt hay người làm nhiệm vụ sau này cũng không thể tránh được bị tiêm thuốc, đến nửa năm sau mình sẽ chết. Mà đợi đến khi một năm sau Dương Thiên Thành bị cổ độc hại c.h.ế.t đến lúc đó nhiệm vụ gần như thất bại đây cũng là cục diện song thua, mặc kệ nhiệm vụ không hoàn thành hay mình bị đánh mất phương hướng, khả năng khỏi bệnh là rất nhỏ bé, như lão Lưu vào bệnh viện càng ngày càng thần kinh thì thấy, nhất là người trong bệnh viện không hề muốn Dương Bách Hợp tỉnh táo thì muốn tỉnh tảo trở về không gian gần như là con số không.

Nếu thế người làm nhiệm vụ này tiền mất tật mang, cho nên những người làm nhiệm vụ trước đều thất bại, nên Bách Hợp có thể tưởng tượng ra kết quả của bọn hắn, không những nổi điên mà điên ở mức cảnh giới cao nhất.

Cho nên mới đến lượt mình, cũng may mình biết diễn xuất, cổ thuật, võ nên mới tránh thoát được sự tra tấn bệnh viện tâm thần, nên mới xem thấu tình huống của Dương Thiên Thành, vốn phải thua thảm mới có thêm con đường hy vọng.

Mà Dương Bách Hợp không cam lòng thì Bách Hợp cũng cảm thấy được, khi nhìn đến Dương Diệc Minh thì trong lòng cô chua xót vừa đau lại khó chịu, đoán ra nguyên chủ và Dương Diệc Minh yêu nhau nhưng giữ bí mật với người khá cho nên Dương Diệc Minh mới có thể tự tin trước mặt mọi người nói hắn sẽ không tha thứ cho mình mà thái độ lại vô cùng cương quyết, cho thấy Bách Hợp yêu hắn đến mức muốn sống muốn chết.

Nghĩ thế Bách Hợp lắc lắc bàn tay đang ướt  nhìn chằm vào Dương Diệc Minh rồi nở nụ cười.

 

Loading...