Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 111.1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:01:41
Lượt xem: 7

Theo như trong nội dung vở kịch, Tống Thiên Tề cũng không vì Vương Bách Hợp quay phim mà vội vàng gọi điện thoại đến an ủi cô, ngược lại còn làm cô thương tâm tuyệt vọng không thèm nghe điện thoại, cuối cùng trực tiếp cầm điện thoại lên tắt, Vương Bách Hợp thương tâm không biết tâm sự cùng ai, cô cũng không có bạn bè, cuối cùng chỉ có thể giam giữ chính mình khóc lóc vài ngày, Tống Thiên Tề đợi đến lúc cô khóc xong rồi, sau khi xuất hiện cho cô một chút dỗ dành, lại dụ dỗ cô ngoan ngoãn đi quay phim.

Huyết dịch trong cổ Bách Hợp lại bắt đầu khởi động, suýt nữa một ngụm phun tới, cô nghe giọng nói lo lắng của Tống Thiên Tề trong điện thoại, lạnh lùng ngắt lới anh ta mà nói: “Cái gì? Vừa mới không nghe thấy, tín hiệu không tốt” Cô nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.

Trước kia tắt điện thoại thế chỉ có Tống Thiên Tề độc quyền, nếu như có lúc cô không cẩn thận mà cúp hơi sớm, một lần nữa gọi cho Tống Thiên Tề thì anh ta sẽ chẳng thèm nghe, Vương Bách Hợp phải tự mình không ngừng gọi điện thoại mới có thể dỗ dành anh ta hồi tâm chuyển ý, lúc này Bách Hợp vừa cúp máy, điện thoại lại liều mạng dốc sức vang lên.

“Vương Bách Hợp, em đến cùng làm sao vậy? Em đừng có làm càng như vậy được không? Anh làm thế cũng vì suy nghĩ cho hai chúng ta thôi!” Tống Thiên Tề lúc này như là kiềm nén phẫn nộ cũng như bất mãn, anh ta sợ là cũng biết giọng điệu lúc nãy không tốt lắm, sợ làm cho cây sinh tiền trẻ tuổi xinh đẹp này nóng nảy, cho nên giọng nói lại hết sức êm dịu “Tiểu Hợp, cái này không phải đều vì tương lai chúng ta sao? Em nghĩ đi, về sau có tiền rồi, chúng ta mua một ngôi nhà xinh đẹp, lại sinh hai đứa trẻ, một trai một gái, trai thì giống anh, gái xinh đẹp như em…”

” Tôi sắp hết tiền điện thoại rồi, anh có chuyện khác muốn nói không?” Trán Bách Hợp nổi gân xanh, lạnh giọng nhắc nhở một câu, một lần nữa cúp điện thoại. Không có qua bao lâi, vậy mà có tiếng chuông báo tin nhắn tới, cô mở ra xem xét, tin nhắn nói cô được người khác chuyển 100 đồng vào điện thoại.

Trước kia Vương Bách Hợp là cái cây sinh tiền, Tống Thiên Tề tựa như Tỳ Hưu, chỉ để ý lấy tiền mà không hề nhả ra, lúc này lại nạp tiền điện thoại cho cô, Bách Hợp cảm thấy không biết nên khóc hay cười, thật sự nói không ra lời, Tống Thiên Tề lại không ngừng gọi điện, cô không nhận, ngày hôm nay vốn mệt mỏi, nên cô muốn nghỉ ngơi thật tốt một ngày, chẳng muốn cùng Tống Thiên Tề nhiều lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-111-1.html.]

Lần này bởi vì nguyên nhân không thể tu luyện Cửu Dương Chân Kinh được, cho nên Bách Hợp chuẩn bị luyện cổ thuật, cô suy nghĩ trong thủ đô nơi nào có nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến hơn, kết qủa bi ai phát hiện, đúng là mình thuê một nơi tiện nghi và âm u chính là nơi va chạm với những vật này đấy, cho nên một đêm nghỉ ngơi trước, ngày thứ hai bắt đầu bật đèn pin bố trí một ít hố bẫy để thu thập côn trùng đến.

Một đêm qua đi, Bách Hợp bắt đầu lúc sáng sớm, đang lúc cầm bình sắt muốn xem xét bên trong bao nhiêu côn trùng rồi, đột nhiên cửa sắt truyền đến thanh âm “bành bành bành” kịch liệt, Vương Bách Hợp không có bạn bè nào, bởi vậy lúc này đến tìm cô ngoại trừ Tống Thiên Tề, cô thật sự không có người khác rồi.

Quả nhiên, cô mở cửa phòng ra, Tống Thiên Tề hai mắt đỏ bừng thoáng cái tiến đến thò tay muốn bắt vai của cô, Bách Hợp hơi nghiêng người tránh qua, ngửa đầu nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chật vật này.

“Anh muốn gì?” Thái độ lãnh đạm của cô làm cho Tống Thiên Tề đột nhiên sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại là lúc nổi giận vô cùng: “Vương Bách Hợp, em có phải muốn nổi điên rồi hay không?Cả ngày hôm qua em căn bản không có quay phim?” Anh ta nói xong lại muốn thò tay tới bắt Bách Hợp, Bách Hợp lùi một bước, lại tránh được tay hắn.

Gian phòng ở tầng hầm này cửa ra vào có mấy bậc cầu thang, cô như vậy đứng tại cửa né tránh, Tống Thiên Tề căn bản không bắt được chỉ đành rơi theo xuống cầu thang, có chút ghét bỏ liếc nhìn xung quanh, giống như ngồi tù, hắn không bình tĩnh mà nói: “Tiểu Hợp, rốt cục em làm sao vậy? Chúng ta không phải bàn xong rồi? Em đi chụp ảnh kiếm tiền, sau này chúng ta mua phòng ở, ngày hôm qua em không có quay phim, sáng nay anh tới hỏi rồi, đạo diễn còn mắng anh một trận, đuổi anh đi ra.”

Tống Thiên Tề nghĩ đến đây cố nén giận, anh ta thật sự không nghĩ tới bình thường Vương Bách Hợp nghe lời mình lại tạo phản không chịu quay phim, anh ta đã nghĩ kĩ cái mười vạn này bắt tới tay chính mình thế nào cùng Trân Trân ra ngoài chúc mừng một phen, hai người bọn họ chè chén say sưa hai ngày chúc mừng tiền tới tay, nhưng anh ta đợi lại đợi cả ngày hôm qua, âm thanh tin nhắn báo tiền đến không có, Vương Bách Hợp cũng không có gọi điện cho mình, cuối cùng Tống Thiên Tề ngồi không yên, tranh thủ thời gian gọi điện tới.

” Tôi không có quay, hơn nữa cũng sẽ không quay phim.” Bách Hợp thản nhiên gật nhẹ đầu, nhìn Tống Thiên Tề bộ dạng lại muốn nổi giận, cười lạnh nói: “Kỳ thật anh cũng có thể đi chụp ảnh, tôi hỏi qua rồi, đàn ông chụp ảnh một lần 500, anh chụp mười lần có 5000, trăm lần liền có năm vạn, nếu như ngại thiếu tiền, cũng có thể đi trước làm “con vịt”, càng có thể bán thận, nếu như anh cần dùng gấp tiền…, dù sao tôi cũng không cần tiền gấp.”

Loading...