Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 80: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà

Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:59:54
Lượt xem: 22

“Đây là cách chữa trị gì vậy?” Hướng Hàn rưng rưng nước mắt mà tố cáo.

"Biện pháp trị liệu thoát khỏi cảm giác mẫn cảm, bác sĩ Chung nói như vậy." Chu Việt Trạch không cho cậu có cơ hội phản ứng, trực tiếp hôn người ta đến mức choáng váng, sau đó lợi dụng lúc cậu không có phòng bị nhanh chóng mở rộng, tấn công vào sâu.

Hướng Hàn đau đớn kêu lên một tiếng, hoàn toàn cảm nhận được lĩnh hội cảm giác ở trên. Nhưng lúc này cậu không có thời gian đi quan tâm tới chuyện này, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến chuyện Chu Việt Trạch không mang áo mưa!

"Cậu, cậu... Cậu rửa sạch chưa? Lần sau phải dùng bàn chải đánh một lần mới được, không, không được phép không mang áo mưa, không được phép không mang áo mưa..."

Chu Việt Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Lúc này rồi mà anh còn có thời gian nghĩ những thứ này, xem ra là tôi cố gắng chưa đủ!”

Nói xong, ôm lấy eo cậu bắt đầu một trận mưa to gió dữ, Hướng Hàn không nhịn được mà thở gấp, sau đó nghiến răng nghiến lợi kìm lại tiếng rên rỉ. Sau khi Chu Việt Trạch thỏa mãn thì Hướng Hàn vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác nửa vời, lơ đãng nằm trên giường.

Sau đó, Chu Việt Trạch chui vào trong chăn mỏng, tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho Hướng Hàn khóc lóc trút ra.

𝕳-𝕿-𝕶-𝕿

Sau khi đi ra, Chu Việt Trạch hôn lên miệng cậu. Hướng Hàn tỉnh táo lại, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn: “Bẩn không?”

Nói xong đang định đi rửa thì Chu Việt Trạch bị nghẹn một chút, lẩm bẩm nói: “Của mình cũng ghét à?”

Lần này sau khi thất bại, Hướng Hàn không bao giờ để Chu Việt Trạch đến gần nữa, cũng không cho cậu vào phòng.

Chu Việt Trạch rất buồn rầu, rõ ràng anh đã đồng ý ở bên cậu, thái độ cũng không còn lạnh nhạt nữa, nhưng tại sao lại không cho cậu đến gần? Phải biết là mỗi ngày cậu đã tắm rửa rất nhiều lần, còn học được rất nhiều kỹ thuật xoa bóp từ bác sĩ Chung...

Hướng Hàn và Chu Việt Trạch đã cùng nhau trôi qua hơn nửa đời người mộ cách bình thản mà vẫn chưa có cái gọi là cộng hưởng.

Lúc chuẩn bị rời đi, Hướng Hàn không biết là mất mác hay là may mắn, cậu vuốt ve khuôn mặt không còn trẻ của Chu Việt Trạch, cười nói: “Sau này hãy quên tôi đi, đừng nhớ tôi.”

Chu Việt Trạch chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ luôn nhớ tới anh.”

“Nhớ cũng vô ích…” Giọng nói Hướng Hàn hơi buồn phiền, nói xong câu này thì buông tay xuống.

Chu Việt Trạch vốn đã bạc trắng cả đầu giật mình, ôm cậu vào lòng một cách vụng về.

Sau khi rời khỏi thế giới này, Hướng Hàn tiến vào không gian mô phỏng trước, hệ thống đi tới trước mặt cậu, lắp bắp hỏi: "Hướng, cậu Hướng, cậu thật sự muốn đi ư?"

Hướng Hàn do dự một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-80-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]

Hệ thống trở lại trong góc với vẻ buồn bã, Đại A liếc nhìn nó một cái, nói một cách nhạt nhẽo: "Cậu Hướng, cậu thật sự không suy nghĩ thêm chút à? Chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật về thân phận của cậu, chắc chắn sẽ không để cậu bị những đấu tranh nội bộ kia ảnh hưởng."

Lão nguyên soái cũng nhìn cậu đầy mong đợi, Hướng Hàn liếc nhìn bọn họ một cái, do dự nói: “Cũng không phải tất cả đều là vì chuyện này, bỏ đi, tốt nhất là tôi nên từ bỏ.”

Vẻ mặt của lão nguyên soái không giấu được lộ ra sự thất vọng, nhưng vẫn nói: "Thôi, chúng ta tìm cách khác đi. Đứa nhỏ, thời gian này cậu đã vất vả rồi."

Khi rời đi, Đại A và Tiểu B tiễn cậu một đoạn đường.

Đại A muốn nói lại thôi, hình như muốn khuyên cậu lần nữa. Tiểu B thở dài nói: "Cậu Hướng, chúng tôi chuyển vào tài khoản của ngài 20 triệu, trong đó có 10 triệu là tiền công mà Tinh Du trả, còn 10 triệu còn lại... Là một chút lòng biết ơn của lão nguyên soái."

Hướng Hàn vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, tôi cũng không cứu được người ra, không nên lấy số tiền này.”

Tiểu B cười nói: “Nhưng vẫn hoàn thành công việc, chuyện cứu người này cũng không có trong điều khoản của hợp đồng. Hơn nữa, chúng tôi cũng có lòng riêng, mong một ngày nào đó ngài sẽ đột ngột thay đổi ý định vì phần thưởng hậu hĩnh như vậy.”

Hướng Hàn: “…”

“Cậu Hướng, nếu đúng lúc nói đến cái này, tôi có thể đánh liều hỏi một câu không, sao cậu lại không muốn tiếp tục? Nếu là do thượng tướng Dean và tôi đã che giấu ngay từ đầu thì bây giờ chúng tôi sẽ giải thích với ngài." Tiểu B rõ ràng cũng không muốn bỏ cuộc.

Đại A nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Đúng, chúng tôi rất xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện này. Thực ra trước cậu đã có rất nhiều ứng viên nhận lời mời tham gia hạng mục này. Vì sự an toàn của thượng tướng, chúng tôi không thể nói sự thật cho tất cả mọi người được. Cho tới bây giờ, cậu là người có khả năng cứu được ngài ấy ra nhất, cho nên xin cậu hãy suy nghĩ lại đi."

Hướng Hàn lắc đầu nói: "Tôi sợ là tôi sẽ không phân biệt được đâu là giả và thật."

Nói xong thì cậu bước đi, Đại A và Tiểu B nhìn nhau một lúc.

Đại A hỏi: “Đây là ý gì?”

Tiểu B: “Chắc là lo lắng sau khi trở về hiện thực, sẽ cho rằng thượng tướng là mấy người Lục Trạch, Chu Việt Trạch…”

Lão nguyên soái nghe xong thì cực kỳ đau lòng, trực tiếp đi tìm Hướng Hàn với hai người Đại A: "Thích thì thích, sợ cái gì? Nhà Prang chúng tôi không phải là loại củ hủ quan tâm đến địa vị gia đình, Nếu Xavier dám không cưới cậu thì ông đây sẽ đánh gãy chân nó."

Đúng lúc ba Hướng đến gặp con trai ôm một hộp dịch dinh dưỡng bước vào cửa. Nghe vậy thì lập tức hét lên: "Cái gì? Hàn Hàn, con muốn kết hôn ư? Ba nói cho con biết, nhà họ Hướng của chúng ta cũng không có tập tục gả con trai. Cưới, phải cưới!

Lão nguyên soái nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi, đành phải nói: “Vậy thì gả Xavier cho, ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp không có gì sai cả.”

Đại A và Tiểu B ở bên cạnh điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, ngài nói rất đúng.”

Loading...