Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 78: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:59:04
Lượt xem: 25
Hướng Hàn không nói gì, chỉ im lặng quay đầu lại, cảm thấy tính cách của đối phương thật ra cũng không giống Lục Trạch cho lắm. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì khi đối phương cố chấp hình như cũng hơi giống.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Ôi, buồn rầu, Hướng Hàn không có tâm trạng ăn hạt sen nữa. Cậu cũng đá con gà con đi đến bên chân ra, từ sau khi chúng thay lông, những nhóc con này không còn dễ thương nữa.
Chu Việt Trạch liếc nhìn con gà con bị đày vào lãnh cung giống như mình, trong lòng có lẽ đã đoán được gì đó, thế là ngày hôm sau tặng cho Hướng Hàn một con mèo con.
Hướng Hàn nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp hơn, ở kiếp trước, Lục Trạch cũng tặng một con cho cậu làm quà.
Ôi, càng buồn rầu hơn.
Cuối cùng cậu cũng nhận con mèo, sau đó bình tĩnh nói: "Nếu nhà còn chưa xây xong thì tạm thời ở đây trước đi."
Chu Việt Trạch sửng sốt một chút, sau đó lại tỏ ra vui mừng.
Thật ra Chu Việt Trạch đã đánh bại cặn bã, chinh phục thương trường, cậu coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng nghĩ đến việc rời đi, không hiểu sao Hướng Hàn lại cảm thấy hơi mất mác, cho nên mới trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Mấy ngày sau, cậu vô tình đi ngang qua phòng của Chu Việt Trạch, phát hiện đối phương đang uống thuốc, trong lòng không nhịn được cảm thấy lo lắng.
Nhân lúc Chu Việt Trạch đi vắng, Hướng Hàn đi vào tìm thuốc nhìn xem thì phát hiện là thuốc chữa bệnh suy nhược thần kinh, cậu không nhịn được mà im lặng một lúc.
“Làm sao mới có thể tạo ra tinh thần cộng hưởng?” Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi Đại A.
Đại A gần như mừng đến rơi nước mắt, vội vàng nói: “Cần có trói buộc về mặt tình cảm, tình cảm càng sâu thì càng dễ sinh ra cộng hưởng.”
“Cả hai bên phải có tình cảm à?” Hướng Hàn hỏi.
"Nói chung, nếu hai bên đều có tình cảm thì càng dễ sinh ra sự cộng hưởng. Nhưng hình như trí nhớ của thượng tướng có vấn đề, sau khi quay về có thể sẽ không nhớ, cho nên..." Đại A không dám giấu diếm.
Hướng Hàn không nói gì, bắt đầu rơi vào im lặng.
Sau khi Chu Việt Trạch chuyển vào viện nhỏ, bắt đầu cấu kết với quản gia, cái gì mà nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ, bẻ quả óc chó… Mọi việc liên quan đến Hướng Hàn đều do cậu lo liệu.
Quản gia hơi lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, không phải là ông sẽ nhanh chóng bị ông chủ ghét bỏ à?
Hướng Hàn cắn một miếng đồ ăn mà Chu Việt Trạch nấu, lập tức cau mày thật sâu: Cậu ta thật sự là Lục Trạch à? Lục Trạch nấu ăn ngon như vậy, nhưng Chu Việt Trạch làm... Thực sự rất khó diễn tả.
Cậu đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “Sau này đừng vào bếp nữa, mặc kệ một cái công ty lớn như vậy, lại chạy đến đây tranh giành công việc với chú Trương, giống cái gì chứ? Cậu vẫn nên quay về đi."
Đây là đang cố đuổi mình đi à? Trong lòng Chu Việt Trạch căng thẳng lại vội vàng nói: “Viện của tôi còn chưa xây xong…”
Hướng Hàn đứng dậy, chậm rãi nói: “Vậy cậu ở lại đây từ từ xây đi, chú Trương, thu dọn một chút đi, chúng ta quay về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-78-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Chu Việt Trạch sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên, không thể tin được mà hỏi: “Anh, anh, anh định quay về à?”
Hướng Hàn liếc cậu ta một cái, mất tự nhiên “ừ” một tiếng.
Quản gia cũng vui vẻ, cũng không quan tâm chuyện thu dọn gì cả, nhanh chóng bảo Chu Việt Trạch lái xe tới, sợ Hướng Hàn sẽ hối hận.
Chu Việt Trạch vội vàng giúp quản gia thu dọn đồ đạc, một ổ gà con cũng được cho vào lồng mang đi. Hướng Hàn hơi ghét bỏ, kiên quyết không cho bọn chúng lên xe, ngay cả cốp xe cũng không được.
Trên đường về, Chu Việt Trạch thỉnh thoảng nhìn trộm Hướng Hàn qua kính chiếu hậu, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, suýt chút nữa đi nhầm đường.
Quản gia ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì không nhịn được lắc đầu.
Khi đến nhà họ Khương, trong lòng Chu Việt Trạch vẫn cảm thấy không chân thực. Sau khi vào biệt thự, cậu bận rộn một lúc mới dọn dẹp xong phòng của Hướng Hàn, thậm chí còn xả nước tắm.
Hướng Hàn bất an nói: “Đây không phải việc cậu nên làm, không có việc gì thì về công ty trước đi.”
“Công ty không sao đâu.” Chu Việt Trạch vô thức nói, sau đó vội vàng giải thích: “Ý của tôi là... Không có chuyện lớn gì đâu, trợ lý Triệu có thể xử lý được.”
Thấy Hướng Hàn không nói gì thì thử thăm dò hỏi: “Hay là, chờ anh nghỉ ngơi xong rồi thì qua đó xử lý?”
“Chuyện đó tính sau.” Hướng Hàn không trả lời, ôm con mèo con bước vào phòng tắm.
Trong lòng Chu Việt Trạch cảm thấy vui vẻ, vội vàng đi theo sau cậu.
Lúc này Hướng Hàn đột nhiên xoay người, Chu Việt Trạch vội vàng dừng lại, giải thích một cách nhạt nhẽo: "Quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, để ở bên kia."
Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ, Hướng Hàn hơi đen mặt, phòng tắm chỉ lớn như thế, cậu không nhìn thấy chắc?
Nhắc mới nhớ, đứa trẻ này đã lớn quá rồi, rõ ràng lúc mới gặp nhau còn là một đứa bé thông minh, xinh đẹp và kiêu ngạo, nhưng bây giờ... Ách, sao lại giống một con ch.ó lớn vậy?
Chẳng lẽ trước đó Đại A nói không sai, đúng là cậu dạy dỗ có vấn đề à?
Cậu giả vờ bình tĩnh gật đầu, thấy Chu Việt Trạch còn đứng đó không đi thì hỏi: "Còn có chuyện gì à?"
Lòng bàn tay của Chu Việt Trạch hơi ướt mồ hôi, nghe vậy thì căng thẳng hỏi: "Anh, nếu anh đã bằng lòng trở về, có phải... Đã tha thứ cho tôi rồi không?"
Hướng Hàn trầm mặc một lúc, sau đó giả vờ nghiêm túc nói: "Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy tôi và cậu không nên đi đến bước này, tôi không còn trẻ nữa…”
Chu Việt Trạch vội vàng cắt ngang và nói: “Anh mới ba mươi tuổi, rất trẻ, bây giờ nhìn càng trẻ hơn.”
Hướng Hàn: “…”
“... Anh tiếp tục nói đi."
Hướng Hàn tiếp tục nói: "Cậu còn trẻ, có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần phải theo tôi..."