Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 72: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:56:32
Lượt xem: 22
Cũng may, Hướng Hàn tiếp tục xoắn xuýt xem nên xử lý mối quan hệ giữa cậu với Chu Việt Trạch như thế nào, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi Chu Việt Trạch rời khỏi nhà họ Khương thì mới biết được, ngày hôm qua, sau khi cậu đưa Hướng Hàn đi không lâu đã một đám phóng viên đột nhiên xông vào phòng, khi nhìn thấy chỉ có một mình Chu Việt Khanh ở đó thì đều thất vọng. Lúc đó Chu Việt Khanh đã mơ mơ màng màng rồi, đang cởi hết quần áo tự X, bị ánh đèn flash chiếu đến loạn xạ.
Sau đó có người hiểu rõ tình hình tiết lộ, phòng đó vốn dĩ là phòng để Khương Hàm nghỉ ngơi, nhưng giữa đường không biết tại sao lại rời đi. Nhưng trước khi cậu rời đi, người thừa kế của nhà họ Chu cũng đã vào trong phòng. Thì ra mối quan hệ giữa người cầm quyền của nhà họ Khương và người thừa kế của nhà họ Chu là như vậy ư?
Vốn dĩ, rất ít cơ quan truyền thông ở thành phố A dám đưa tin về người có bối cảnh giống như Khương Hàm. Nhưng có một số cơ quan truyền thông vô đạo đức rõ ràng đã được trả tiền để viết loạn về những gì xảy ra vào đêm qua.
Chu Việt Trạch tức giận đến mức xanh cả mặt, cậu trực tiếp gọi điện cho một số cơ quan truyền thông mà bình thường có quan hệ tốt với mình. Chu Việt Khanh ở trong bệnh viện đang nghiến răng nghiến lợi, cũng bày mưu đặt kế cho một số cơ quan truyền thông.
Thế là hướng gió nhanh chóng thay đổi, một lát là nhà họ Chu ôm đùi nhà họ Khương, tặng người thừa kế đến trên giường của Khương Hàm, lát sau lại là tin tức của hai bố con nhà họ Chu, ba Chu đích thân bỏ thuốc, muốn hủy hoại danh tiếng của con trai mình.
Sau khi Chu Việt Trạch đến công ty thì bắt đầu bày ra kế hoạch một cách có trật tự để chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Chu, không cho đối phương bất kỳ cơ hội thở dốc nào. Dù bận rộn nhưng cậu vẫn dành thời gian quay về quan tâm Hướng Hàn.
Gần đây Hướng Hàn cảm thấy rất buồn khổ, cậu vẫn luôn ở nhà trồng hoa chơi chim, thỉnh thoảng luyện tập thư pháp, không ra khỏi cửa.
Sau khoảng một tuần, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, hẹn Chu Việt Trạch đến phòng trà để nói chuyện.
Chu Việt Trạch đã mấy ngày không gặp Hướng Hàn, lúc vừa gặp nhau ánh mắt dán chặt vào Hướng Hàn giống như cao su, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
Bên trong phòng trà có sương mù lượn lờ, hương trà tràn ngập bốn phía. Hướng Hàn rót một chén trà đưa tới, chậm rãi nói: "Chuyện ngày hôm đó là ngoài ý muốn, hy vọng cậu không để trong lòng, sau này sẽ..."
"Ngoài ý muốn?" Chu Việt Trạch nhịn không được mà ngắt lời, vội vàng nói: "Nhưng không phải anh cũng thích tôi ư? Hôm đó anh đã đích thân thừa nhận rồi."
Hướng Hàn bày ra vẻ mặt lạnh lùng và quay đi: "Tôi nhận nhầm người."
Chu Việt Trạch ngẩn ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không tin, ngài còn gọi tên tôi, gọi liên tục..." Đặc biệt là khi lên đỉnh, kêu đến mức dây dưa và êm tai như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-72-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Hướng Hàn rõ ràng đang nhớ tới cái gì, lỗ tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn là nói một cách bất chấp: "Đó không phải tên của cậu, tôi nói rồi, tôi đã có người tôi thích, trong tên của người đó cũng có chữ ‘Trạch’."
Vẻ mặt của Chu Việt Trạch lập tức tái nhợt, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn cậu. Xuyên qua làn sương mù, khuôn mặt của đối phương trông đẹp đến phi thực tế, vì không đeo kính nên ánh mắt cũng trông đầy sự xinh đẹp và mê hoặc. Nhưng tại sao cậu lại thờ ơ và vô tâm với cậu đến thế?
"Vậy cứ coi tôi là người đó đi, được không?" Lời nói của Chu Việt Trạch hơi có một chút ý cầu xin, có lẽ cảm thấy thời gian lâu hơn nữa thì Khương Hàm sẽ thích mình.
Hướng Hàn hơi giật mình, trong một khoảnh khắc, hình như cậu thực sự nhìn thấy được bóng dáng của Lục Trạch trên người đối phương. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn lắc đầu.
Không phải là cậu nhớ mãi không quên Lục Trạch, dù sao thì đối phương cũng đã biến mất từ lâu rồi. Mà là cậu vẫn luôn coi người trước mặt như một đứa trẻ mà, làm sao cậu có thể chấp nhận được điều này được?
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Chu Việt Trạch đau lòng đến mức không thể thở được, hóa ra chỉ là một mình cậu tình nguyện mà thôi, hóa ra dù đã từng thân mật và dây dưa như vậy nhưng cậu vẫn không thể đi vào trái tim đối phương. Thậm chí cậu còn không đủ tư cách để làm người thay thế.
Chu Việt Trạch đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, không muốn yêu đương đau khổ như thế này nữa. Cậu nhìn Hướng Hàn một cách si mê, không nhịn được mà thắc mắc, tại sao cậu lại không nhìn mình chứ? Tại sao lại không thích cậu một chút?
Cảm giác có thể nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt này rất dày vò người khác, nếu có thể giữ cậu ở bên người thì tốt rồi. Nếu có thể khiến cho cậu không thể từ chối mình mà chỉ có thể nhìn mình, dựa vào mình thì tốt rồi.
Đầu ngón tay của Chu Việt Trạch khẽ run lên, cúi đầu xuống một cách thảm hại, che giấu sự chiếm hữu trong mắt. Cậu sợ Hướng Hàn nhìn ra được suy nghĩ của mình, càng sợ ánh mắt lạnh lùng của Hướng Hàn lộ ra vẻ khinh thường.
Cuộc trò chuyện này không có kết quả gì, sau đó Chu Việt Trạch vẫn luôn cúi đầu và im lặng, Hướng Hàn hơi bất đắc dĩ, cuối cùng để lại một câu: “Tôi vẫn luôn coi cậu là người thừa kế của mình, cũng hy vọng mối quan hệ này có thể tiếp tục.”
Chu Việt Trạch siết chặt tách trà, sau khi cậu rời đi, đột nhiên bưng lên uống một ngụm hết sạch, sau đó đập mạnh xuống bàn.
Vừa rời khỏi phòng trà, Đại A đã nói: “Cậu Hướng, cậu thực sự không lo lắng à?”
“À, cậu về rồi à?”
“Khụ khụ.” Đại A ho nhẹ một tiếng, không để ý đến câu hỏi này nữa mà tiếp tục nói: "Như người ta vẫn thường nói, cách tốt nhất để quên đi mối tình đầu là yêu lại lần nữa, tôi cảm thấy nhân vật chính khá tốt mà."