Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 71: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:56:04
Lượt xem: 14
Chu Việt Trạch vừa mới trải ga trải giường xong, đặt Hướng Hàn lên trên, sau khi nghe thấy âm thanh thì không nhịn được khẽ cau mày, cẩn thận đắp chăn xong mới đi ra ngoài.
Quản gia đứng ở bên ngoài với vẻ mặt lo lắng, thấy cậu đi ra thì dùng giọng điệu khó xử nói: “Không biết ông chủ uống phải loại thuốc gì nên tôi đã gọi bác sĩ Chung đến đây. Cậu xem có cần để ông ấy xem qua giúp ngài ấy không, nhỡ may có di chứng gì…"
Chu Việt Trạch cũng nghĩ tới điều này rồi, gật đầu, nghiêng người tránh đường và nói: "Bảo ông ấy vào đi."
Sau khi bác sĩ Chung xem xong thì nói: "Chỉ là thuốc k.í.c.h d.ụ.c bình thường, tính chất của thuốc đã hết rồi nên không có gì nghiêm trọng. Cơ thể của ngài Khương đã ổn rồi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Vẻ mặt của Chu Việt Trạch hơi khẩn trương.
Bác sĩ Chung liếc mắt nhìn quản gia, kéo câuh ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cậu Khương nhỏ này, nếu ngài Khương có vấn đề ở phương diện nào đó thì uống thuốc này cũng không tốt.”
“Có ảnh hưởng gì không?” Trong lòng Chu Việt Trạch căng thẳng.
“Yên tâm, đây không phải thuốc mạnh, không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng gần đây tốt nhất là nên kiềm chế chuyện tình cảm."
"Ách, cảm ơn đã cho tôi biết." Vẻ mặt của Chu Việt Trạch hơi xấu hổ.
Khi Hướng Hàn tỉnh lại, vừa khẽ cử động một chút đã cảm thấy toàn thân đau nhức, chỗ nào đó không thể nói lại càng không thể diễn tả được.
Ngay sau đó, ký ức hỗn loạn của tối hôm qua ùa về, khiến cho mặt của cậu lập tức tái mét.
Cậu đã làm với Chu Việt Trạch rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần, còn bị đối phương xếp đặt thành nhiều tư thế khác nhau, cả người đầy nước bọt, quan trọng nhất là, thứ đó của đối phương ở bên trong...
A a a! Cậu phải tắm rửa, tắm rửa từ trong ra ngoài, phải rửa cả ngày!
Nhưng vừa mới đứng dậy, thắt lưng cảm thấy mỏi nhừ, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đôi tay của Hướng Hàn run rẩy đỡ lấy giường, trong lòng gào thét liên tục: đứa con bất hiếu, đúng là đứa con bất hiếu mà!
Chu Việt Trạch vẫn đang đứng canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì vội vàng lao vào, đỡ lấy cậu, vẻ mặt lo lắng không yên nói: “Anh, anh muốn đi đâu, tôi dìu anh đi.”
“Đi tắm.” Hướng Hàn tạm thời không muốn nói chuyện với cậu ta, trực tiếp hất tay ra.
Trên mặt của Chu Việt Trạch hơi mất mác, nhưng sau khi nhớ tới cái gì đó thì trong mắt lại tràn ngập hạnh phúc. Câuh vội vàng xuống lầu, vào bếp múc cháo luôn được giữ ấm ra rồi bưng lên một cách cẩn thận.
Hướng Hàn ngâm mình đến mức da nhăn nheo mới đi ra, lý trí đã quay trở lại, nhớ tới hôm qua hình như là do cậu nhận nhầm người, không nhịn được cảm thấy đau đầu và xấu hổ.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Cậu ấn xuống thái dương, hơi không biết phải đối mặt như thế nào.
Mặc dù cậu nhận nhầm người là sai, nhưng Chu Việt Trạch cũng không nên vội vàng lao vào cậu một cách dữ dội như vậy chứ, còn ăn hết lần này đến lần khác? Không thể kiềm chế bản thân một chút, quay người đi ra ngoài còn gọi bác sĩ Chung tới đây được à?
Hơn nữa, cậu ta cầm tinh con ch.ó à? Cắn khắp nơi! Vừa rồi cậu ở trong phòng tắm đã nhìn thử một chút thì thấy trên người mình thảm hại đến mức không nỡ nhìn, ngay cả ngón tay cũng đầy vết xanh chứ đừng nói đến những chỗ được che giấu khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-71-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Nghĩ đến đây, mặt của cậu không nhịn được nóng bừng lên, lại cảm thấy buồn bực.
Chu Việt Trạch muốn nói lại thôi, thấy cậu hình như rất tức giận thì quyết định không làm chuyện rủi ro, chờ cậu bình tĩnh lại rồi nói sau.
Lại nói, cậu cũng nên thăm dò chuyện tối hôm qua một chút, thật ra không cần phải điều tra thì cậu cũng có thể đoán được là ai làm. Dám động vào anh nhà cậu, đúng là không còn kiên nhẫn để sống nữa.
Trong mắt Chu Việt Trạch lóe lên một tia sắc bén, nhưng lúc nhìn về phía Hướng Hàn lại biến thành lo lắng. Câuh đặt cháo xuống, khẽ nói: “Vậy anh ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Chu Việt Trạch rời đi, trong lòng Hướng Hàn âm thầm cảm thấy khó chịu vì tự nhiên mình lại bị một chuỗi số liệu làm, còn làm hết lần này đến lần khác. Điều quan trọng nhất là cậu vẫn luôn xem chuỗi số liệu này như một đứa trẻ, đây rốt cuộc là trò chơi quái quỷ gì vậy?
“Tiểu Cửu, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Một lúc lâu sau, hệ thống mới cẩn thận hiện ra, gần như khóc không ra nước mắt: “Cậu Hướng, tôi, tôi bị chặn.” Vì sao lúc cõng nồi đều phải yêu cầu nó xuất hiện?
“Trước khi chặn thì thế nào?”
“Ách, chén rượu cuối cùng mà ngài uống kia đã bị thêm thuốc vào, xin lỗi, là tôi bất cẩn, quên kiểm tra.” Hệ thống nói một cách đáng thương.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Đây là lần đầu tiên nó nói dối và giả vờ đáng thương, chắc sẽ không bị phát hiện đâu chứ? Ôi, lại nói đây đều là do Thượng tướng Dean và Thiếu tướng Roy dạy, trước kia nó rõ ràng chỉ là một hệ thống chiến đấu đơn thuần.
"Thôi, bỏ đi, bỏ đi, ngày hôm qua ta uống mấy ly, không để ý cũng là bình thường." Nhìn thấy hệ thống áy náy như vậy, Hướng Hàn lập tức cảm thấy ngại nên không nói thêm gì nữa.
Hệ thống cảm thấy áy náy và cảm động: “Cậu Hướng, câuh thật sự là một ký chủ bao dung và rộng lượng, hu hu…”
Đại A và Tiểu B suốt quá trình đều im lặng như gà.
"Đúng rồi, đám Đại A đâu?" Hướng Hàn đột nhiên hỏi.
"Ách, bọn họ..."
"Nói chúng ta không có ở đây." Đại A đột nhiên nói chuyện riêng.
"Ngạch, ngài Dean nói bọn họ không có ở đây." Hệ thống rất chột dạ, lúc căng thẳng đã nói sai rồi.
Tiểu B: “Đỡ trán.”
Đại A: “Mất mặt hệ thống chiến đấu.”
Hướng Hàn: “Hả?”
“A, ngài Dean nói bọn họ có việc phải rời đi, tạm thời không ở đây." Hệ thống vội vàng sửa đổi và bổ sung.
"Thật à?" Hướng Hàn hơi nghi ngờ.
“Đúng vậy.” Giọng điệu của hệ thống hơi yếu ớt.