Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 70: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:55:39
Lượt xem: 19
Đại A: "Ôi, vẫn còn nhớ rõ Lục Trạch đó."
Tiểu B: "Khụ khụ, có phải chúng ta nên bị chặn không?"
Đại A: "Từ từ đã, vẫn còn sớm mà."
Hệ thống: "..."
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Chu Việt Trạch nghe được cái xưng hô này thì tay run lên, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy. Lúc này cậu mới nhìn rõ tình trạng của Hướng Hàn, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Anh, anh đừng lo lắng, tôi lập tức đưa anh về." Cậu nhanh chóng ôm lấy Hướng Hàn, lúc đi ngang qua bên cạnh Chu Việt Khanh, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Chu Việt Trạch không quan tâm tới Chu Việt Khanh, mà vội vàng ôm Hướng Hàn rời đi, người lái xe đáng thương của Hướng Hàn đợi ở bên ngoài phòng tiệc một mình đến tận nửa đêm.
Khi đến nhà họ Khương, Hướng Hàn đã bị dục vọng hành hạ đến mức mê man, vùi mình trong vòng lòng của Chu Việt Trạch và không nhịn được mà rên rỉ.
Chu Việt Trạch căng thẳng đến mức hai tay run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu ôm người mình thích vào lòng, còn là trong tình huống này, cậu chỉ cảm thấy đầu mình sắp choáng váng đến mức biến thành một khối bột nhão, bước đi cũng như đi trên mây.
Quản gia nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ thì lập tức lắp bắp kinh hãi, sửng sốt hỏi: "Đây, đây là có chuyện gì vậy? Ông chủ, ngài ấy..."
Chu Việt Trạch lập tức tỉnh táo lại, vô thức ôm Hướng Hàn chặt hơn một chút, vội vàng trả lời: "Hình như... Là bị người ta bỏ thuốc."
Hình như? Đây là hình như à? Mặttông chủ đã đỏ bừng thành trứng tôm rồi đó!
Quản gia tỏ ra bối rối, nhìn thấy cậu ta ôm Hướng Hàn vội vàng lên lầu, hơi khó xử mà nghĩ: Mình có nên gọi bác sĩ Chung đến đây không? Nếu gọi đến, nhỡ may cậu chủ đã giải dược giúp ông chủ rồi thì sao? Nếu không gọi thì sau khi ông chủ tỉnh dậy có tức giận không?
Mặt của quản gia sắp nhăn thành quả mướp đắng rồi, vẫn luôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện. Ai biết bọn trời đánh đó đã bỏ thuốc gì cho ông chủ chứ, lỡ để lại di chứng thì sao? Để bác sĩ Chung đến xem xét vẫn an toàn hơn.
Sau khi Chu Việt Trạch ôm Hướng Hàn vào phòng ngủ thì vội vàng đi vào phòng tắm xả nước lạnh. Nhưng dáng vẻ động tình của đối phương cứ lởn vởn trong đầu cậu không xua đi được, khiến cho cậu cảm thấy bối rối, căn bản không biết mình đang làm gì.
Lúc trở lại phòng ngủ, Hướng Hàn đang liên tục xé rách quần áo trên người, cổ áo hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và làn da hơi ửng đỏ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày xưa bây giờ cũng đã bị nhuốm đầy dục vọng, nước mắt trào ra từ khóe mắt, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đè lên, hung hăng bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-70-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Chu Việt Trạch lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cơ thể cũng nóng bừng, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới, chỗ nào của anh nhà mình cũng giống như đang dụ dỗ cậu.
Cậu miễn cưỡng lấy lại ổn định lý trí, tiến lên và cúi người xuống, nói một cách khó khăn: "Anh..."
Hướng Hàn cảm giác được một hơi thở quen thuộc đến gần, vô thức mở mắt ra, sau đó dùng cả tay và chân để quấn lấy đối phương, hơi uất ức mà lẩm bẩm: "A Trạch, A Trạch, tôi khó chịu quá..."
Hơi thở cực nóng phả vào bên tai, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày xưa lại trở nên quyến rũ và trêu chọc người, gọi tên của cậu từng tiếng một, cực kỳ thân mật và dây dưa.
Lý trí của Chu Việt Trạch lập tức sụp đổ, đột nhiên ôm lấy đối phương, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của cậu, trong miệng lặp lại một cách mơ hồ: "Anh, tôi thích anh, anh có thích tôi không? Có thích không..."
"Tôi, thích... A Trạch, tôi thấy khó chịu..."
Chu Việt Trạch đột nhiên đè cậu xuống, giống như hổ đói vồ lấy thức ăn. Cậu thở hổn hển, cởi quần áo của hai người một cách qua loa, nhưng sau khi ôm đối phương, động tác của cậu lại rất cẩn thận và quý trọng.
Bộ phận nào đó của Hướng Hàn được thuốc chống đỡ dậy sắp bị tra tấn đến mức đáng thương, Chu Việt Trạch vừa đặt tay lên đó, còn chưa kịp di chuyển mấy cái đã cảm thấy một luồng hơi ấm.
Hướng Hàn cuộn tròn trong lòng cậu, cơ thể đột nhiên co giật như có dòng điện chạy qua. Cậu thở hổn hển, vẻ mặt vừa đau đớn lại vừa vui thích.
Nhưng sau sự sung sướng ngắn ngủi đó là một sự trống rỗng rất lớn. Chu Việt Trạch hôn cậu một cách say đắm, ngay cả đầu ngón tay của cậu cũng không buông tha. Khi cơn đau ập đến, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng dưới sự tra tấn của thuốc, cậu lại nhanh chóng rơi vào khoái cảm.
Hai mắt của Chu Việt Trạch đỏ bừng, động tác càng mạnh mẽ hơn. Sau khi thỏa mãn được một lần, khung cảnh ở buổi huấn luyện trong quá khứ đột nhiên hiện lên trong đầu. Sờ vào vòng eo thon gọn mềm mại dưới lòng bàn tay, trong đầu cậu lóe lên suy nghĩ, lại thay đổi mấy tư thế có độ khó tương đối cao, đến khi Hướng Hàn không chịu nổi nữa, chuyển từ khóc lóc sang tức giận mắng chửi thì mới dừng lại.
Chu Việt Trạch sờ lên khóe mắt ửng hồng của cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt đi, sau đó vô thức đưa lên miệng. Nhìn thấy người mà trước kia mình chỉ có thể nhìn lên đang khóc lóc cầu xin trong n.g.ự.c mình, trong lòng cậu cảm thấy vừa yêu thương lại vừa thỏa mãn, hận không thể bên nhau với đối phương đến hết cuộc đời.
Hướng Hàn đã ngủ mê mệt rồi, cậu nhẹ nhàng thả người xuống, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, định tắm rửa giúp đối phương một lần.
Anh ấy có bệnh sạch sẽ, nếu tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được dáng vẻ cả người mình dính nhớp và dính đầy chất lỏng không xác định.
Chu Việt Trạch bế người vào phòng tắm, hôn lên khóe miệng của đối phương, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt vừa dịu dàng lại vừa quyến luyến.
Quản gia kinh hồn bạt vía đứng ở bên ngoài, áp tai vào cửa nghe đi nghe lại, sau khi xác nhận không có động tĩnh gì thì mới cẩn thận gõ cửa.