Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 62: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:49:49
Lượt xem: 24
“… Ha ha, bây giờ cũng là ảo giác, thật ra tôi… vẫn còn ở công ty đúng không…”
Xong rồi, tên này uống đến mức choáng váng rồi.
Hai tay của Hướng Hàn bị đặt trên đỉnh đầu, vốn muốn dùng đầu gối đè đối xuống, nhưng mới vừa nhấc chân lên đã bị đè xuống. Đáng sợ hơn là sau khi đè cậu xuống, lòng bàn tay nóng rực của Chu Việt Trạch lại vuốt dọc theo hai bên chân của cậu tiến lên từng tấc một.
Hướng Hàn nổi da gà, muốn đá người đi nhưng lại không đá được, chỉ có thể vặn vẹo giãy giụa. Hơi thở của Chu Việt Trạch đột nhiên trở nên nặng nề hơn, lồng n.g.ự.c của cậu ta dán sát vào làn da trần trụi của Hướng Hàn, hơi nóng liên tục truyền qua cách một lớp áo lót mỏng manh.
Cậu cọ má mình vào đối phương một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng thì thầm: “… Nếu là ảo giác thì tôi có phải… có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn…”
Cơ thể của Hướng Hàn dần dần nóng lên, khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt giận dữ, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chu Việt Trạch cực kỳ yêu vẻ mặt có một chút ham muốn trong sự lạnh lùng này của cậu. Cậu trực tiếp tháo kính ra, hôn lên đôi mắt hơi ửng hồng của đối phương, rồi dần dần đưa tay sờ vào trong đùi.
Trong lòng của Hướng Hàn lập tức cảm thấy c.h.ế.t tiệt, nước bọt, trên mắt dính đầy nước bọt! Cậu phải rửa mặt, không, cậu phải đi tắm!
Đáng sợ hơn là, tay của tên này đang nắm chặt hai chân của Hướng Hàn, chuông báo động trong đầu cậu vang lên, cậu liên tục gọi hệ thống: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, cứu mạng a…”
Nhưng hệ thống vẫn im lặng như một con gà.
Khi chỗ nào đó bị cầm lấy, trong lòng Hướng Hàn đã tràn đầy tuyệt vọng, nhưng Chu Việt Trạch lại cứng đờ, đột nhiên dừng động tác lại.
"Anh, sao anh lại..." Chu Việt Trạch hình như hơi sửng sốt.
Trong lòng Hướng Hàn cười lạnh: Ha ha, cuối cùng cũng phát hiện ra rồi nhỉ, ông đây là một người đàn ông thuần khiết, còn không mau cút ra cho tôi?
Chu Việt Trạch cũng đang nghĩ tới chính là: Khương Hàm rõ ràng đang động tình, cơ thể đều nóng lên, sao chỗ này lại không có một chút phản ứng nào?
Nhưng cậu lại đột nhiên hiểu ra rất nhanh: Ồ, có thể đó chỉ là ảo giác.
Hướng Hàn nhìn thấy hắn vẫn còn đang cứng ngắc tại chỗ thì cuối cùng cũng không nhịn được sự tức giận mà hét lên: “Còn chưa cút xuống đi?”
Ai ngờ Chu Việt Trạch lại nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần sờ thêm một chút là sẽ ổn thôi.”
Vẻ mặt của Hướng Hàn sụp đổ, sống không còn gì luyến tiếc: Làm thế quái nào mà cậu có thể sờ tôi thành phụ nữ được thế?
Cũng may lúc này quản gia bưng bữa ăn khuya xuất hiện, nhưng sau khi nhìn thấy tư thế của bọn họ thì đối phương lập tức sửng sốt, sau đó khuôn mặt già nua đỏ bừng, vội vàng quay người lại.
Hướng Hàn vội vàng gọi ông ta lại, tức giận nói: “Đi cái gì mà đi, còn không đến đây giúp tôi à?”
Quản gia bắt đầu run rẩy, nói một cách khó xử: “Ông chủ, như vậy không tốt lắm đâu? Tôi đã lớn tuổi như thế rồi, hơn nữa cái này cũng không tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-62-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Hướng Hàn lập tức bị nghẹn họng, một lát sau, cậu cố gắng đè nén sự xúc động đến mức muốn gào lên mà tức giận nói: "Tôi bảo chú đến đây kéo cậu ta ra!"
"Cái này... Được rồi."
Quản gia hơi tiếc nuối, ông chủ thật là, vất vả lắm mới đạt được kết quả, sao lại còn rụt rè cái gì chứ? Ôi, cũng trách ông, lẽ ra ông không nên đột nhiên xuất hiện. Nhưng ông chủ và cậu Khương như này cũng quá táo bạo rồi, lỡ như có người hầu khác đi ngang qua thì sao? Chậc chậc!
Với sự giúp đỡ của quản gia, Hướng Hàn cuối cùng cũng đá được đối phương ra như ý muốn. Hơn nữa, lần này cậu dùng lực lớn hơn lần trước rất nhiều, Chu Việt Trạch ngã xuống đất kêu ‘bịch’ một tiếng rồi trực tiếp ngất đi.
Hướng Hàn đứng dậy, chỉnh lại áo ngủ, kéo cổ áo, rồi hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó mới nói với quản gia: “Hôm nay để cậu ta ngủ dưới đất.”
"Ôi, ông chủ, như thế không ổn lắm đâu. Cú ngã vừa rồi không hề nhẹ chút nào, người cũng đã ngất xỉu rồi, tôi phải gọi bác sĩ Chung đến đây xem thử." Quản gia lập tức khuyên nhủ.
Hướng Hàn: “…”
“Bỏ đi, bỏ đi, chú xem rồi xử lý đi.” Cậu cũng lười quan tâm nữa, chạy vào phòng tắm bằng tốc độ nhanh nhất, hung hăng cọ rửa một lần.
Sau khi tắm xong, cậu cũng không ngủ mà ngồi đó chờ hệ thống xuất hiện.
Sau khi hệ thống online, có lẽ là đoán được cậu đang đợi mình, nên cẩn thận hỏi: “Cậu Hướng, nhanh như vậy ư?” Có vẻ như mục tiêu lần này không lâu bằng lần trước.
Hướng Hàn: "..." Tại sao những lời này nghe có hơi kỳ quái thế nhỉ?
"Tiểu Cửu, tao hỏi mày, vừa rồi mày đi đâu?" Hướng Hàn nghiêm túc nói: "Mày có biết vừa nãy tao suýt chút nữa đã c.h.ế.t hay không hả. Hơn nữa tao đã lên tiếng cầu cứu với mày mà mày lại không xuất hiện." Suýt chút nữa bị tức chết.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Hệ thống: "Sao lại có nguy hiểm chứ? Cậu Hướng đang ở trong nhà mà."
"Mày trả lời tao trước đi, vừa rồi mày đi đâu?"
"Tôi bị chặn mà." Hệ thống nói.
"Bị chặn?" Hướng Hàn nghẹn họng trơ mắt nhìn chằm chằm, không thể tin được: "Sao mày lại chặn lúc không nên chặn, không chặn lúc nên chặn chứ?"
"Ách, cậu Hướng, đây là yêu cầu mà cậu đưa ra ở thế giới trước mà, cảnh hôn môi và cảnh tượng không thể miêu tả ở dưới cổ nhất định phải bị chặn." Hệ thống rất vô tội.
“... Chẳng lẽ mọi chuyện hôm nay đều là do bản thân tao tự tìm đường c.h.ế.t mà gây ra ư?” Hướng Hàn không nói nên lời.
"Chẳng lẽ… Không phải?" Hệ thống hiểu ý mà ra thêm một đòn.
"Tiểu Cửu, tao cảm thấy đây là một lỗ hổng. Nhỡ sau này tao gặp phải nguy hiểm trong trạng thái bị chặn, chẳng phải là c.h.ế.t chăc à?" Hướng Hàn nghiêm túc thương lượng.
Hệ thống: “Nhưng ban đầu là cậu yêu cầu, chặn hết tất cả âm thanh, hình ảnh mà.”