Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 57: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:47:42
Lượt xem: 22
Không ngờ sau khi về nhà Lộ thì lại thấy Chu Việt Khanh lại ở đó.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, Lộ Uyển theo bản năng bước tới, nhưng khi cô nghĩ tới người này là con trai của Kỷ Vi thì cô lập tức dừng bước chân lại.
Chu Việt Khanh nhìn cô không nói gì, một lúc sau thì bất ngờ khóc lên, khàn giọng hỏi: "Mẹ, con thật sự không phải con của mẹ sao? Mẹ không cần con nữa phải không?"
Trong lòng Lộ Uyển có chút nhói đau, dù sao cô cũng đã nuôi nấng cậu nhiều năm, theo thói quen muốn bước tới an ủi cậu nhưng lại bị mẹ Lộ ngăn lại.
"Cậu Chu này, sức khỏe của cậu không được tốt, nên nhanh chóng quay lại bệnh viện đi." Mẹ Lộ nói xong thì gọi người đưa cậu ta đi, sau đó bắt đầu mắng Lộ Uyển: "Sao con lại không phân biệt được ai quen ai lạ vậy hả? Cậu ta là con trai của Kỷ Vi, người hại con của con rơi vào tay nhà họ Khương cũng là ả Kỷ Vi kia, bây giờ muốn gặp mặt một lần cũng không được mà con còn có tâm trạng để đi quan tâm đến đứa con hoang đó, con bị ngốc rồi đúng không?
Lộ Uyển thấp giọng nói: “Con đã quen rồi, không thể thay đổi ngay được. Hơn nữa, thằng bé Việt Khanh cũng không biết chuyện này, nó cũng không làm sai gì cả.”
“Nó không sai vậy chẳng lẽ Việt Trạch sai à? Con mà cứ như vậy thì Việt Trạch sẽ nghĩ thế nào đây?” Mẹ Lộ tức giận chọc chọc cô vài cái nói: “Mẹ nghĩ Việt Trạch có hận con thì cũng đúng thôi, Chu Việt Khanh có cha mẹ của nó lo lắng cho nó, đến lượt con xen vào à?”
Lộ Uyển cảm thấy đau khổ một thời gian, sau khi được mẹ khuyên bảo thì cô cũng bắt đầu nghĩ cách để làm dịu mối quan hệ của mình với Chu Việt Trạch.
Ngày hôm sau khi tan học, Chu Việt Trách thấy Lộ Uyển xuất hiện ở cổng trường.
Lộ Uyển bây giờ trông gầy hơn lúc trước rất nhiều, ánh mắt cũng không còn độc đoán nữa, nhìn thấy cậu còn mỉm cười lấy lòng, cẩn thận nói: “Việt Trach, con…”
Chu Việt Trạch mặc kệ cô ta, thờ ơ nhìn đi chỗ khác, đi thẳng một mạch tới chiếc xe hơi bên cạnh.
Lộ Uyển Sửng sốt một lát, sắc mặt dần tái nhợt đi.
Khi Chu Việt Trạch chuẩn bị lên xe thì bất ngờ chạy tới tóm chặt lấy cậu, hoảng loạn nói: “Việt Trạch, mẹ sai rồi, lúc trước mẹ không nên nói con như vậy. Nhưng lúc đó là do mẹ không biết con là con mẹ, con tha thứ cho mẹ được không con?”
Chu Việt Trạch cau mày, chậm rãi nhưng kiên quyết cạy mở tay cô ra.
Lộ Uyển ngẩn người, lúc nhìn thấy Hướng Hàn đang ngồi ở trong xe thì mặt trắng thêm mấy phần, kích động nói với Chu Việt Trạch: “Con không tha thứ cho mẹ cũng không sao, trước mắt con cứ theo mẹ về nhà đi được không? Lúc trước là do mẹ hại con, con còn nhỏ không hiểu được chuyện này, mẹ không thể để con ở chung với hắn ta được…”
Chu Việt Trạch hơi nhếch môi, nụ cười có chút lạnh lùng, mỉa mai nói: “Thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một đứa con do tình nhân sinh ra không biết xấu hổ mà thôi, sao xứng mà làm con cô được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-57-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Lộ Uyển lập tức ngẩn người, sắc mặt trắng xanh, môi run run không nói được câu nào.
Chu Việt Trạch cười lạnh, không biết thì sao, chẳng lẽ vì không biết nên có thể coi như chưa từng xảy ra à? Chẳng lẽ sau khi cậu nghe mấy lời xúc phạm đó thì lại phải rộng lượng tha thứ? Vậy nếu cậu khó chịu, cảm thấy không thoải mái thì sao? Chẳng lẽ cậu không phải con người, không có ý thức với cảm xúc, bị xúc phạm chửi bới xong thì không biết đau buồn à?
Cậu ngồi vào trong xe, đóng cửa lại rồi nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Nhìn chiếc xe phóng đi, Lộ Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm bên đường khóc lóc thảm thiết.
Trên xe, Hướng Hàn không khỏi thở dài: Ôi, con trai mình càng lúc càng lớn mật mà, dám ra lệnh thay người cha này.
Nhưng thấy đối phương tâm tình không tốt nên cậu cũng không nói gì, thậm chí còn an ủi đối phương: “Từ nay về sau cậu sẽ là con trai của tôi.”
Con ngoan, có cha đây thương con rồi, không cần để ý đến mấy người nhà cực phẩm đó nữa.
Hướng Hàn cũng chỉ là tuỳ tiện nói ra miệng nhưng Chu Việt Trạch lại ‘ừm’ một tiếng, làm cậu giật mình quay qua nhìn, trên mặt đối phương vẫn là vẻ mặt âm u như cũ, cứ như vừa rồi cậu chỉ nghe nhầm.
Chỉ là Hướng Hàn không biết là lúc cậu vừa thu ánh mắt lại thì Chu Việt Trạch đã mỉm cười. Cậu phát hiện ra thỉnh thoảng trêu chọc ngài Khương này là khá thú vị.
Hướng Hàn luôn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng hiện thực rất nhanh đã tát vào mặt cậu một cái.
Vài ngày sau, khi đang ăn cơm thì Chu Việt Trạch đột nhiên tuyên bố: "Tôi đã đổi tên rồi, từ nay về sau tên tôi sẽ là Khương Trạch."
Cậu ta thật sự không muốn dính líu gì tới nhà Chu nữa, ngay cả họ của mình cũng không muốn. Nếu như có thể thì cậu còn muốn thay luôn cái cơ thể này của mình.
Hướng Hàn sửng sốt một lát rồi bắt đầu cảm thấy buồn rầu. Muốn đổi tên thì cũng nên báo cho cậu một tiếng chứ, lại còn đổi thành họ Khương làm cái gì, cha của con là họ Hướng mà.
Hướng Hàn rất khó chịu, ngay cả ham muốn ăn uống cũng không còn nữa. Cái tên Hướng Trạch hay như vậy mà giờ lại thành Khương Trạch, cho dù đổi thành Lục…Ehem Lục thì không ổn lắm.
Sau khi Lộ Uyển biết được chuyện đổi tên thì cũng hiểu được sự quyết tâm của Chu Việt Trạch, cũng hiểu rõ mọi chuyện không thể thay đổi được gì nữa. Cô đau buồn đến bệnh viện tìm Chu Trình Hi để ký giấy ly hôn, không nghĩ tới khi đến lại nghe thấy Chu Việt Khanh đang phàn nàn về việc Kỷ Vi đã phá hỏng kế hoạch của cậu ta, cũng hiểu được cậu ta đã sớm biết ai mới là mẹ ruột của mình, lấy lòng cô cũng chỉ là để được thừa kế nhà họ Chu.
Cả người Lộ Uyển lạnh lẽo, hoá ra mình đã bị lừa dối nhiều năm như vậy. Cái gọi là hiếu thuận gì đó vốn không tồn tại. Cậu ta, Kỷ Vi với Chu Trình Hi đều cấu kết với nhau để lừa cô, hại con của cô phải đền nhà họ Khương.